Chương 16: (Vô Đề)

Hội bảo kê… À nhầm, đội trinh thám xuất hiện rồi đây!

Editor: Yang Hy

Sau một tiếng "đoàng!" cực lớn, là tiếng kim loại va vào đầu đạn. Ngụy Hằng không cảm thấy đau tay, đang định thả tay xuống xem có mất ngón nào không thì cả người đã bị ai đó lôi đi.

"Tiểu Ngụy à, cậu còn đứng đó làm bia nữa là súng của chị Cố dù chuẩn đến đâu cũng chịu thua đó nha!" Lý Trường Xuyên vừa cười vừa buông tay cậu ra. "Tin sai người rồi, thấy khổ chưa?"

"Lão Xuyên, mắt trận ở đâu? Để nó trốn mất là súng tôi có bắn chuẩn cũng vô dụng đấy!" Cố Tình Thâm giương súng, nhắm thẳng vào Tần Dương hỏi.

Lý Trường Xuyên không nói nhiều, cậu ta lôi một lá bùa từ trong áo ra và ném thẳng xuống đất. Từng luồng khí đỏ sẫm cuộn lên từ dưới nền đất, lượn lờ trong không trung rồi tan biến. Ánh sáng chuyển dần sang sắc cam dịu, mặt trời đã nằm đúng vị trí hướng tây sắp lặn, ảo cảnh chính thức bị phá vỡ.

"Đã bảo rồi mà, theo tôi học mấy món nghề này đi, không thì còn vòng vòng trong mê cung đến bao giờ nữa!" Nghe Lý Trường Xuyên trêu, Ngụy Hằng mới ngơ ngác nhìn quanh.

Hà Minh đứng bên cạnh, vẻ mặt hơi lo lắng, nhìn chằm chằm vào cậu: "Không sao chứ?"

Thấy Ngụy Hằng lắc đầu, Hà Minh lúc này mới thu lại ánh mắt rồi quay sang nhìn Tần Dương, vẻ mặt không thay đổi nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Phong Vạn Lý đứng bên cạnh Hà Minh, búng tay một cái cực kỳ lười biếng. Thế là một vòng lửa xanh bùng lên quanh Tần Dương, chặn hết mọi đường lui của anh ta, đường tiến đành cũng bó tay.

Làm xong, Phong Vạn Lý mới quay sang Ngụy Hằng, cười toe toét: "Cậu nên cảm ơn sếp đã để lại năng lượng trên người cậu đấy, không thì tìm đỏ mắt cũng chẳng ra đâu."

Cố Tình Thâm đứng chắn phía trước, Lý Trường Xuyên bên cạnh Ngụy Hằng, rõ ràng là tư thế bảo vệ.

Tần Dương thấy tình thế đảo chiều thì nổi điên quát to: "Đội trinh thám mấy người phải đi tìm sự thật chứ! Giờ che giấu kẻ giết em gái tôi là có ý gì?!"

"Chúng ta có dịch vụ bao che à?" Phong Vạn Lý quay sang Hà Minh làm bộ ngạc nhiên: "Tôi tưởng bọn mình chỉ nhận giải quyết nhân quả thôi mà?"

"Nhân quả cũng là một kiểu sự thật." Hà Minh nhìn thẳng Tần Dương, chậm rãi nói tiếp: "Lúc đầu tôi cũng không định can thiệp vào chuyện giữa cậu và Tiểu Ngụy, nhưng dù sao cậu ấy cũng là nhân viên của tôi. Tôi không thể nhìn cậu ấy chết mà không cứu được."

Nói xong Hà Minh cười nhẹ, như thể đang nói chuyện thời tiết: "Cho nên, xin phép nhốt cậu lại một lát, cho bớt nóng đầu nhé."

Phong Vạn Lý đứng kế bên nhìn mà thấy buồn cười, trên mặt Hà Minh ghi rõ luôn: "Tôi bảo kê cho người nhà", lại còn bảo kê công khai, không kiêng nể gì hết.

Mà nghĩ kỹ, cậu thấy cũng dễ thương ghê, chắc vì bản thân cũng là kiểu người hay bao che.

Tần Dương càng nhìn càng tức, anh ta giơ chân lên định lao qua vòng lửa, ai ngờ lửa cháy thật, còn bén cả vào người!

Phong Vạn Lý ban đầu cũng tính thiêu luôn cho gọn, nhưng nghĩ tới nhân quả của Ngụy Hằng còn chưa giải, giết sớm quá lại loạn trình tự nên vội vã thu lửa về.

"Anh bạn à, muốn tự hẻo thì cũng không cần sáng tạo kiểu đó đâu." Phong Vạn Lý thở dài. "Ai đó trói cậu ta lại giùm với, tôi sợ cậu ta tự thiêu rồi đổ nợ nhân quả lên đầu tôi á!"

"Cậu làm gì dính nổi nhân quả." Hà Minh bồi cho một câu không chút khách khí.

Phong Vạn Lý không chịu, nháy mắt nháy mày với Hà Minh: "Đâu thể nói vậy được! Sếp ơi, anh ra tay cái nhé?"

Ra tay cái nỗi gì! Ai chẳng biết đội trưởng chỉ cần không đụng tay là sẽ không đụng, thề có trời. Cố Tình Thâm mắng thầm trong lòng, rồi liếc nhìn Lý Trường Xuyên ra hiệu kêu cậu ta lôi bùa trói ra lẹ.

Ai ngờ chưa kịp rút bùa, Tần Dương đã bị một luồng nước đen sì cuốn chặt lấy. Anh ta vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được, thứ nước kia không những quấn lấy như rắn mà còn cứng như đá, đánh mãi không đứt.

Cả đám giật bắn mình, quay sang Hà Minh với gương mặt y hệt như đang nhìn kẻ bị nhập hồn.

"Má ơi, đội trưởng bị ai đoạt xác rồi à?!"

"Hay là bị ký sinh trùng ăn não?!"

Ngụy Hằng và Lý Trường Xuyên cùng lúc lên tiếng, người thì suy diễn theo kiểu huyền huyễn, người thì lập luận kiểu khoa học, tổ hợp lại nghe muốn cười xỉu.

"Sếp, anh…" Cố Tình Thâm nhìn Hà Minh rồi nhìn sang Phong Vạn Lý, cuối cùng buông một câu: "Đây gọi là tiêu chuẩn kép hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!