Hạ Anh Kỳ không biết khi nhìn thấy cuốn sách mà anh trai cô chuẩn bị, Lý Tuệ Mẫn sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng cô vẫn đặt cuốnvào túi vải nhỏ của mình. Cô nghĩ, nếu Lý Tuệ Mẫn vì chuyện đó mà tức giận, từ nay không thèm để ý đến cô nữa, thì đối với cô, có khi lại là chuyện tốt.
Chín giờ sáng, Lý Tuệ Mẫn đã đứng đợi ở trước cửa nhà cô.
Cô mỉm cười bước tới. Vừa trông thấy cô, Lý Tuệ Mẫn liền tỏ ra phấn khích, cúi người bế lên một chậu hoa đặt dưới đất.
"Đây là hoa hồng. Tôi thấy nhà cô thiếu chút sức sống." Lý Tuệ Mẫn nói, "Hoa hồng có thể nở quanh năm, chậu này sắp nở rồi, cô xem!" Cô ấy dùng cằm chỉ vào mấy nụ hoa nhỏ.
Không ngờ Lý Tuệ Mẫn lại tặng cô một chậu hoa, khiến trái tim Hạ Anh Kỳ trào dâng cảm động. Khi còn ở Nam Kinh, nhà cô có một cái sân nhỏ, cha cô từng trồng rất nhiều hoa cỏ, trong đó cũng có hoa hồng. Vào mùa hoa nở, cô sẽ cắt vài nhành c*m v** bình, cô còn nhớ chị dâu từng dùng cánh hoa hồng đẹp đẽ thơm ngát đó làm bánh.
Có vẻ như Lý Tuệ Mẫn thực lòng muốn kết bạn với cô, nghĩ đến đây, cô thấy có lỗi.
"Quà tôi tặng cô là một quyển sách…" Cô hơi ngại ngùng lấy quyển sách ra đưa cho Tuệ Mẫn.
"Phụ khoa Trung y?" Lý Tuệ Mẫn kêu lên.
"Nếu cô không thích, tôi có thể bảo anh tôi đổi quyển khác cho cô." Cô vội vàng nói.
"Đây là sách của anh cô à?"
"Tôi không có sách riêng… tôi nghĩ một cô gái thông minh như cô có thể sẽ quan tâm đến trung y… tất nhiên, nếu cô không thích thì tôi có thể đổi lại…"
"Không, không, tôi thích. Cô đoán đúng rồi, tôi đang định tìm hiểu trung y." Tuệ Mẫn mặt mày rạng rỡ, "Cô nhìn người thật chuẩn. Thật ra chậu hoa tôi tặng cô cũng không phải của tôi, là của chị dâu tôi. Chị ấy trồng nhiều lắm."
Hạ Anh Kỳ ngượng ngùng cười. Cô nhấc chậu hoa lên, "Tôi mang hoa vào trước nhé. Cảm ơn cô, cũng cảm ơn chị dâu cô…"
Lý Tuệ Mẫn lại đi theo phía sau cô. Hạ Anh Kỳ cũng ngại hỏi cô ấy định làm gì. Hai người im lặng đi đến cửa nhà Hạ Anh Kỳ, lúc này Lý Tuệ Mẫn mới nói:
"Tôi muốn vào nhà cô ngồi một lát."
Hạ Anh Kỳ định từ chối.
"Nhưng lát nữa tôi phải đến tiệm may." Cô nói.
"Tôi có thể đi cùng cô." Tuệ Mẫn nói, "Với lại, từ giờ cô có thể gọi tôi là Tuệ Mẫn. Tôi gọi cô là Anh Kỳ, được không?"
"Được thôi, Tuệ Mẫn. Thế bình thường cô ở nhà làm gì …" Hạ Anh Kỳ vừa hỏi vừa mở cửa, lúc này Triệu tiên sinh hàng xóm ở bên cạnh vừa vội vàng bước ra. Vừa thấy cô, Triệu tiên sinh liền đi lại gần.
"Hạ tiểu thư, cô có thấy vợ tôi không?"
"Triệu thái thái ạ?" Cô hơi nghi ngờ.
Lúc đó, Lý Tuệ Mẫn chen vào, "Một tiếng trước, tôi thấy bà ấy mang theo một đống túi lớn túi nhỏ, cùng với Trung Bình nhà ông đi ra khỏi ngõ."
Triệu tiên sinh sững người.
"Họ định đi xa à?" Lý Tuệ Mẫn hỏi.
Lúc này Hạ Anh Kỳ chợt nhớ đến những lời Triệu thái thái nói với cô hôm trước.
"Có thể họ đi đến nhà em gái Triệu thái thái. Hay là ông gọi điện hỏi thử xem?"
Triệu tiên sinh lộ vẻ chợt hiểu ra, mỉm cười gật đầu: "Tôi nhớ ra rồi, hôm qua bà ấy có nhắc tới. Tôi còn đang đợi bà ấy mua quẩy về…" Ông cười với họ một cái rồi quay về nhà.
Hạ Anh Kỳ thấy Lý Tuệ Mẫn nghiêng đầu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì.
"Tuệ Mẫn, cô đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi nhớ Triệu thái thái không có em gái mà. Là Mỹ Vân nói với tôi, cô ấy nói nhà Triệu thái thái không có thân thích…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!