Chương 32: (Vô Đề)

Trên xe cảnh sát, Lương Kiến hít sâu một hơi.

"Trời ơi…" Ông lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, "Cả đời tôi chưa từng thấy cảnh nào như vậy, vậy mà cậu ta lại… Hôm nay tôi khỏi ăn luôn… Tiểu Đường, cậu nói xem, sao cậu ta lại phải làm chuyện đó ngay trước mặt chúng ta?" Lương Kiến có vẻ hơi giận.

"Có thể là anh ấy muốn chúng ta nhanh chóng biết được kết quả khám nghiệm," Đường Chấn Vân nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy Hạ Mạc có thể cố tình dọa họ. Mặc dù anh không thân với Hạ Mạc, nhưng biết rằng thỉnh thoảng Hạ Mạc cũng thích giở mấy trò đùa đen tối.

Lương Kiến liếc anh một cái, "Tôi công nhận cậu ta là một pháp y giỏi, rất hiếm thấy, nhưng từ giờ tôi sẽ cố tránh đến chỗ cậu ta. Mà dù gì cậu ta cũng là anh vợ tương lai của cậu, chuyện trò với cậu ta sau này cứ để cậu lo." Nói xong câu này, Lương Kiến lại nôn khan hai tiếng.

Đường Chấn Vân bật cười, "Anh thấy những gì anh ấy nói có lý không?"

"Ý cậu là việc có người đầu độc à? Tôi không dám chắc. Nhưng hôm nay cậu ta nói một chuyện rất quan trọng. Nếu chiếc răng kia là của Tôn Lâm, thì chứng tỏ bà ta đã từng đến Tuệ An Lý."

"Nhưng bà ta lại không c.h.ế. t ở đó…"

"Đúng vậy, chuyện này thật sự rất kỳ lạ." Lương Kiến hắng giọng, "Cậu có để ý đến cái sườn xám mà bà ta mặc không?"

Phải rồi, Đường Chấn Vân chợt nhớ lại, chủ nhà số 25 Tuệ An Lý từng nói rằng, người tên Chu Ngọc Hà khi đến ký hợp đồng đã mặc một chiếc sườn xám màu đỏ tím. Chẳng lẽ là bà ta…

"Tôi đã bảo người mang ảnh của Tôn Lâm đến cho chủ nhà đó nhận diện rồi, sẽ sớm có kết quả thôi. Ngoài ra, tôi muốn nhờ Hạ pháp y đến kiểm tra nhà bà ta, nhất là gian nhỏ tầng hai." Lương Kiến nháy mắt với anh, cười nhỏ, "Dù sao cậu ta cũng không sợ bẩn, không sợ hôi, vừa khéo có nơi để cậu ta trổ tài."

Đường Chấn Vân cũng không phản đối việc cho Hạ Mạc một bài học nho nhỏ, nhưng anh thật sự không dám chắc, sau khi đến đó, liệu Hạ Mạc có phản ứng giống họ không. Bởi vì, Hạ Mạc chưa bao giờ là một người bình thường.

"Giờ mình đang đi đâu vậy?" Anh hỏi.

"Đi gặp cha của Ôn Túc Sinh, đã hẹn trước rồi." Lương Kiến mở cửa sổ, một luồng gió mát ùa vào.

Xe chạy khoảng hai mươi phút thì dừng lại trước một con hẻm nhỏ.

"Ông ấy sống trong con hẻm này." Lương Kiến lấy địa chỉ từ túi áo ra.

Cả hai xuống xe. Họ lần theo địa chỉ, đi xuyên qua con hẻm hẹp khoảng mười phút mới tìm thấy số nhà cần đến.

Sau khi gõ cửa, có một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, mặc đồ diễn tuồng, trang điểm đậm, ra mở cửa.

"Hai vị tiên sinh, cha tôi đang đợi bên trong." Người đó vừa mở miệng, Đường Chấn Vân liền giật mình. Không ngờ "người phụ nữ" này lại là đàn ông. Đến khi quan sát kỹ hơn, anh mới thấy rõ, dù đường nét khuôn mặt hay yết hầu nơi cổ đều cho thấy rõ ràng anh ta là đàn ông, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt lẫn cách nói chuyện lại y hệt phụ nữ.

"Phiền anh dẫn đường." Lương Kiến nói.

Người đàn ông mặc sườn xám uốn éo bước đi, nhẹ nhàng đưa họ đến một phòng bên hông tầng trệt và mở cửa ra.

"Ông nội, họ đến rồi." Anh ta nói với giọng điệu nũng nịu.

Một ông lão tóc bạc da hồng, dáng người gầy gò đang viết chữ trên bàn. Nhìn thấy họ, ông vội đặt bút xuống, bước đến chào đón với dáng vẻ còn khá vững vàng.

"Có phải có tin gì về Túc Sinh rồi không?" Ông mở miệng hỏi ngay.

Đường Chấn Vân thoáng sững sờ, chỉ nghe Lương Kiến đáp: "Chúng tôi đúng là đến vì lệnh lang Ôn Túc Sinh. Ôn lão tiên sinh, ông đã bao lâu không gặp anh ấy rồi?"

Nghe vậy, vẻ mặt Ôn Ngọc Đình liền trở nên thất vọng.

"Mời hai vị ngồi." Giọng điệu ông có phần lạnh nhạt, ông tùy tiện chỉ vào hai chiếc ghế gỗ lim đối diện bàn viết, sau đó quay sang dặn dò người đàn ông kia: "Tiểu Lệnh, đi pha trà cho hai vị tiên sinh." Đợi Tiểu Lệnh rời khỏi phòng, ông mới giải thích, "Đây là cháu trai tôi , từ nhỏ đã theo nghề này, chuyên học Đào."

Đường Chấn Vân cũng biết rằng nhiều diễn viên Đào phải học cách cử chỉ, hành động như phụ nữ cả trong lẫn ngoài sân khấu. Nhưng khi tận mắt thấy một người đàn ông ăn mặc giả gái như vậy, anh vẫn thấy hơi khó chịu.

Anh và Lương Kiến cùng ngồi xuống hai chiếc ghế gỗ. Chẳng mấy chốc, người cháu kia đã mang trà lên cho hai người.

"Mời hai vị dùng trà." Anh ta dịu dàng nở nụ cười với Đường Chấn Vân.

Toàn thân Đường Chấn Vân lập tức nổi da gà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!