Trước khi gặp mặt Chu Ngọc Hà, Đường Chấn Vân đã chắc chắn rằng cô ta không thể là hung thủ, bởi vì chủ nhà trọ trước đó đã nhìn ảnh và xác nhận rằng cô ta không phải là Chu Ngọc Hà mà ông ta từng gặp. Thế nhưng, khi so sánh với ảnh trong hồ sơ hộ khẩu, cả anh và Lương Kiến đều nhận ra: cô ta chính là người phụ nữ trong khung ảnh. Anh lấy từ trong túi ra sợi dây chuyền mà Hạ Mạc tìm thấy trong hố chôn xác ở Tuệ An Lý, đưa cho cô ta xem.
"Cô nhìn xem có nhận ra vật này không?"
Chu Ngọc Hà vừa nhìn thấy ảnh mình trong khung lập tức tròn mắt kinh ngạc.
"Anh… sao anh lại có cái này?"
"Trong ảnh là cô à?"
"Đúng, là tôi." Cô gật đầu.
"Chúng tôi tìm thấy nó ở hiện trường một vụ án mạng. Cô từng tặng sợi dây chuyền này cho ai chưa?"
Chu Ngọc Hà không nói gì, chỉ đứng dậy đi tới đầu giường, lấy ra một gói khăn tay nhỏ trong ngăn kéo tủ đầu giường. Cô đi đến trước mặt Đường Chấn Vân, nhẹ nhàng mở khăn tay ra. Bên trong là một sợi dây chuyền gần như giống hệt, chỉ khác ở ảnh trong khung là ảnh một cô gái trẻ khác.
"Cô ấy tên là Tả Bình, chữ "Bình" trong từ "Bình phong". Cô ấy là bạn học cấp hai của tôi, cũng là người bạn thân nhất của tôi. Năm chúng tôi tốt nghiệp, cô ấy chuẩn bị đi Bắc Bình kết hôn, vì vị hôn phu của cô ấy muốn chuyển đến Bắc Bình sống. Chúng tôi đã cùng nhau mua hai sợi dây chuyền giống hệt, làm quà tặng cho nhau trước lúc chia tay." Chu Ngọc Hà thở dài. "Ban đầu cô ấy nói sẽ gửi thiệp mời cưới cho tôi, tiện thể mời tôi đi Bắc Bình chơi ít hôm.
Nhưng sau đó tôi chẳng bao giờ nhận được thư của cô ấy nữa."
Có lẽ cô gái ấy chưa từng rời khỏi Thượng Hải.
Đường Chấn Vân nhận lấy sợi dây chuyền, ngắm kỹ bức ảnh cô gái trẻ xinh đẹp trong khung. Anh thấy có chút quen mắt, nhưng biết chắc đây chỉ là ảo giác, bởi anh đoán rằng, phần t.h. i t.h. ể nằm sâu nhất trong hố chôn ở Tuệ An Lý rất có thể chính là cô ấy.
"Các cô chia tay vào năm nào?" Anh nhìn bức ảnh và hỏi.
"Chuyện đó xảy ra cách đây 18 năm rồi. Lúc đó chúng tôi vừa mới tốt nghiệp trường Nữ Sinh Văn Cảnh." Chu Ngọc Hà trả lời.
"Các cô học ở trường Nữ Sinh Văn Cảnh?" Thật trùng hợp, anh nghĩ.
Chu Ngọc Hà gật đầu: "Chúng tôi là khóa đầu tiên tốt nghiệp từ trường đó."
"Còn nhớ chính xác ngày các cô chia tay không?"
"Hình như là ngày 1 tháng 7." Cô lại lấy thêm một cuốn album ảnh từ ngăn kéo, "Đây là những bức hình tôi chụp cùng Tả Bình, khi cả hai còn trẻ."
Đường Chấn Vân lật xem album, Chu Ngọc Hà kể tiếp: "Tôi nhớ hôm đó là buổi chiều, tôi tiễn cô ấy ra ga xe lửa. Tối hôm đó cô ấy còn phải đi dự tiệc cưới của chị họ. Cô ấy nói, sau khi tiệc cưới kết thúc, sẽ cùng vị hôn phu đi Bắc Bình. Nghe nói cô cô của anh ta ở Bắc Bình rất giàu, hai người có thể bắt đầu cuộc sống mới ở đó. Cô ấy nói sau khi ổn định sẽ liên lạc lại với tôi… nhưng sau đó, tôi không bao giờ nhận được tin tức gì nữa."
"Cô cho tôi mượn cuốn album này được không?" Anh lắc lắc cuốn sách trong tay.
Chu Ngọc Hà do dự một lúc rồi cũng gật đầu: "Được thôi. Nhưng mong anh sau khi xem xong có thể trả lại cho tôi."
"Dĩ nhiên. Sau đó cô có từng liên lạc lại với cha mẹ cô ấy không?"
"Tôi từng tìm đến cha cô ấy. Nhưng ông ấy cũng không biết cô ấy đã đi đâu. Quan hệ giữa họ vốn không tốt. Mẹ cô ấy mất khi cô mới sáu tuổi. Cha cô ấy tái hôn, sinh thêm ba người con, mẹ kế đối xử với cô ấy cũng chẳng ra gì, nên cha càng không thích cô ấy. Khi cô ấy quyết định kết hôn, cha cô ấy không cho sính lễ gì, vì người chồng đó không phải đối tượng mà ông ấy chấp nhận."
"Vị hôn phu của cô ấy làm nghề gì?"
"Nghe nói là nghệ sĩ hát hí khúc, cụ thể là hát Côn khúc, người Tô Châu. Một người như vậy thì cha cô ấy đương nhiên không hài lòng, vì ông ấy muốn cô lấy một người làm kinh doanh. Tôi nhớ lúc đó hai cha con cãi nhau rất dữ, có thời gian còn đoạn tuyệt quan hệ. Sau này dì của Tả Bình đứng ra hòa giải, họ mới tạm làm lành, nhưng cha cô ấy vẫn nói rõ, sẽ không cho cô ấy sính lễ. Tả Bình là người có lòng tự trọng cao, cô ấy nói với cha mình là không cần lấy một đồng nào."
Chu Ngọc Hà khẽ thở dài. "Cha Tả Bình là người cố chấp. Hồi xưa khi cô ấy muốn học hành, cũng cãi nhau với ông ấy một trận lớn, ông ấy mới chịu cho đi học. Cho nên, nếu sau khi kết hôn cô ấy không muốn liên lạc với cha mình nữa, tôi nghĩ cũng dễ hiểu."
"Cô từng gặp vị hôn phu đó chưa?" Đường Chấn Vân hỏi tiếp.
Chu Ngọc Hà mỉm cười gật đầu.
"Cô ấy từng dẫn tôi đi xem anh ta hát. Hát vở Mẫu Đan Đình. Lúc đó Tả Bình rất mê Côn khúc. Cô ấy kể rằng hôm đó chờ bên ngoài rạp hát mãi, đợi đến khi anh ta tẩy trang xong mới ra xin chữ ký. Có lẽ vì thấy cô ấy xinh, nên anh ta mời cô ấy ăn khuya. Hai người quen nhau từ đó. Sau này anh ta dạy cô ấy hát, rồi hát hát hát… thì thành một cặp luôn." Cô cười khẽ rồi lại thở dài, "Tôi từng khuyên cô ấy nên suy nghĩ kỹ, bởi vì… tôi có một người chú là dân mê hát, biết khá nhiều chuyện trong giới.
Ông ấy nói với tôi rằng anh ta rất phong lưu, ngay cả lúc đang quen Tả Bình, vẫn còn dính dáng đến hai ba người phụ nữ khác. Nhưng Tả Bình không chịu nghe, cô ấy là người cố chấp, đã quyết rồi thì không thay đổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!