"Ôi! Ôi! Ôi!!"
Sơ Sơ thở dài ba tiếng, ngay cả tia chớp trên bầu trời cũng cảm nhận được nỗi buồn của cô bé.
Kỳ Sơn Lan dừng bước: "Lão đại Thời An, cậu sao vậy? Có ai bắt nạt cậu à?"
Kỳ Vũ Hiên đảo mắt: "Lão đại mạnh mẽ đến biến thái, ai dám bắt nạt cậu ấy? Cậu ấy không bắt nạt người khác thì đã tốt rồi."
Kỳ Sơn Lan sa sầm mặt: "Im miệng!"
Anh cả nổi giận, yêu khí mạnh mẽ tràn ngập khiến Kỳ Vũ Hiên không giữ được hình dạng con người. Trên đầu cậu nhóc mọc ra hai chiếc tai dài, sau lưng lòi ra một chiếc đuôi lông xù.
Kỳ Vũ Hiên dùng một tay che mông, tay kia che tai, hai má đỏ bừng lên.
"Anh cả, em sai rồi, làm em biến lại đi."
Kỳ Sơn Lan làm như không nghe thấy.
Sơ Sơ túm lấy tai thỏ: "Tất cả là tại cậu!"
Nếu ngày hôm đó Kỳ Vũ Hiên không có mặt, cô bé sẽ không bị thương, và hình tượng của cô bé cũng không bị sụp đổ.
Dù bố cô bé không nói gì, nhưng bố đã điều tra tất cả những chuyện cô bé làm, từ lén lút đi bắt ma, đánh nhau với bạn học lớp sáu, đến chép bài tập…
Bố cô bé còn dặn giáo viên trông chừng, không cho cô bé trốn học.
Sự nghiệp bắt ma của cô bé còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Càng nghĩ, Sơ Sơ càng tuyệt vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như một quả táo tàu.
Kỳ Vũ Hiên sợ hãi hoàn toàn: "Lão đại, tôi sai rồi!"
Sơ Sơ thở dài, buông tay khỏi chú thỏ yêu không nghe lời, bước nhanh về phía cổng trường.
Kỳ Sơn Lan đuổi theo: "Lão đại Thời An, tôi thay mặt em trai xin lỗi cậu, rốt cuộc có chuyện gì, cậu nói ra đi, chúng ta cùng nghĩ cách."
Sơ Sơ xua tay, bóng lưng toát lên vẻ kiên quyết.
"Tôi là lão đại, đương nhiên tự giải quyết được việc của mình, không cần mấy cậu lo lắng."
"Ừ, tôi tin cậu." Kỳ Sơn Lan lấy ra một chiếc kẹp tóc màu hồng: "Sắp Tết rồi, cái này tặng cậu."
Sơ Sơ ngạc nhiên: "Sao lại tặng tôi?"
Kỳ Sơn Lan mỉm cười: "Mẹ tôi nói Tết nên tặng quà cho bạn bè, Nguyệt Vận và Tinh Lăng đều có."
Kỳ Nguyệt Vận và Kỳ Tinh Lăng giơ lên những chiếc kẹp tóc giống hệt, đồng thanh nói: "Lão đại, nhận đi."
Kỳ Vũ Hiên bĩu môi: "Anh cả thiên vị, em không có."
Sơ Sơ nhận lấy kẹp tóc, cài lên đầu, rồi rút ra ba lá bùa bình an dành riêng cho yêu quái, lần lượt đưa cho ba anh em nhà thỏ.
"Có qua có lại, đây là quà năm mới tôi tặng các cậu."
Nụ cười trên mặt Kỳ Sơn Lan càng rạng rỡ: "Cảm ơn lão đại Thời An."
Kỳ Nguyệt Vận và Kỳ Tinh Lăng đồng thanh: "Cảm ơn lão đại."
Kỳ Vũ Hiên âm thầm buồn bã, lại bị ngó lơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!