Lá bùa vàng phát ra ánh sáng rực rỡ, bóng hình bị ép chặt xuống đất, không chịu chui vào lá bùa, cứ mãi hỏi những câu hỏi kia.
"Tại sao bầu trời lại xanh? Tại sao hoa lại đỏ?"
Mỗi lần nói một chữ, thân thể bóng hình đỏ thêm một phần, da thịt và xương cốt nứt toác, m.á. u tươi b.ắ. n ra tung tóe.
Đây chính là hình dáng của anh cả trước lúc chết, đủ để tưởng tượng anh ấy đã phải chịu đựng đau đớn nhường nào.
Giang Tế mắt đỏ hoe: "Anh cả, đừng giãy giụa nữa, chúng em là người tốt, đưa anh về nhà… hu hu."
Giang Trì cũng không nỡ, bèn trả lời hai câu hỏi.
"Bầu trời xanh là do sự tán xạ Rayleigh, ánh sáng mặt trời khi vào khí quyển, ánh sáng có bước sóng ngắn như ánh sáng xanh bị tán xạ mạnh hơn..."
"Hoa đỏ vì có anthocyanin..."
Giang Trì chợt nhớ lại khi năm tuổi, cậu từng hỏi những câu này, anh cả đã kiên nhẫn giải thích và mua sách khoa học cho cậu.
Nhớ lại lời giải thích của anh cả, cậu nhắc lại một lần nữa.
Bóng hình nghe xong, đưa tay xoa đầu cậu, môi nở nụ cười dịu dàng, sau đó bay vào lá bùa vàng.
Giang Tế phấn khích reo lên: "Anh cả vào rồi!!"
Giang Trì thở dài: "Đi thôi, điểm tiếp theo."
"Ăn uống nghỉ ngơi đã, tôi đói c.h.ế. t rồi."
"Nghỉ một ngày, sáng mai xuất phát."
"Mấy giờ?"
"Tám giờ."
"Chiều đi được không, tôi chắc chắn không dậy nổi~"
…
Điểm tiếp theo, Cảng Đô phía Nam.
Xe đông, người đông, cả ma cũng đông.
Bỗng nhiên, sau lưng Giang Tế lạnh buốt, anh ta cứ có cảm giác có người đang sờ vào mình, tiếng hét vang lên xé toạc cổ họng.
"Em trai! Em trai!!"
Giang Trì liếc mắt, giọng lạnh tanh: "Sau lưng anh có một con ma c.h.ế. t đuối, lưỡi nó đặt lên vai, bàn tay mập bóp cổ anh."
"Á á—! Đừng nói nữa!!"
Giang Tế hét toáng lên, run rẩy như người bị động kinh.
Hành khách trên tàu điện ngầm đồng loạt quay đầu.
"Anh đẹp trai, có chuyện gì vậy?"
Giang Tế không hiểu: "Hả?!"
Giang Trì dịch: "Họ hỏi anh không sao chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!