Chương 11: (Vô Đề)

Đám người xem ghen tị: "Bà Mã, bà đến khoe cháu trai phải không?"

Mã Thúy Hương đầy tự hào: "Các người đừng có gây rối."

Bà ta tiếp tục hỏi: "Đại sư, tầng ý nghĩa thứ hai là gì?"

Lâm Khê cười bí ẩn: "

"" còn chỉ người đẹp, đôi lứa thành đôi, thực là việc vui của đời người."

"Ý gì?!"

Mã Thúy Hương hiểu ra, liền nắm lấy tai Hứa Trạch Ân vặn mạnh.

"Thằng ranh con, mày yêu sớm!!"

Hứa Trạch Ân:!!!

Chuyện yêu đương của cậu ta, bạn bè và thầy cô đều không biết, làm sao cô gái này biết được?

Xong rồi! Cái tai của cậu ta không bảo toàn được.

Hứa Trạch Ân ủ rũ cúi đầu, đau đớn la lên: "Bà nội, đau đau đau, dừng lại..."

Mã Thúy Hương chống hông tức giận: "Không học được cái tài gì khác, mà học ngay cái tật yêu sớm của cha mày."

Hứa Trạch Ân: "..."

Bà nội, bà vừa nói cháu chỉ biết học, giờ lại bảo cháu chỉ biết yêu đương.

Hứa Trạch Ân nhìn Lâm Khê cầu cứu: "Đại sư, chúng tôi là tình yêu chân thành."

Mã Thúy Hương cầm dép vải lên: "Tuổi nhỏ như vậy mà biết gì là tình yêu chân thành?"

Lâm Khê mở miệng ngăn cản: "Bác gái, chuyện của người trẻ để họ tự giải quyết, can thiệp bừa bãi lại làm hỏng vận khí của cậu ấy."

"

" còn có ý nghĩa thứ ba, người mà Hứa Trạch Ân thích có chữ "

" trong tên.

Có điều, cô không nói ra, giữ chút thể diện cho cậu bé.

Mã Thúy Hương thường bói toán, hiểu ngay lập tức: "Đại sư, cô gái này là định mệnh của Hứa Trạch Ân?"

Định mệnh, người sẽ cùng đi suốt cuộc đời.

Lâm Khê gật đầu, số mệnh của cậu bé rất tốt.

Hứa Trạch Ân mặt đầy cảm kích: "Cảm ơn đại sư, đại sư quả là thần tiên."

Hu hu hu, đại sư đã cứu cái tai của cậu ta.

Mã Thúy Hương cảm ơn, kéo Hứa Trạch Ân về nhà.

Trong đám đông, một thanh niên đảo mắt, thấy cơ hội đã đến.

Anh ta bước đến trước mặt Lâm Khê, viết một chữ "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!