Chương 36: Thái Thản Cự Viên xuất hiện

Mạnh Y Nhiên ngã ngồi trên mặt đất, hơi thở nàng gấp gáp khiến trước ngực chập trùng lên xuống. Mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên thái dương.

Nhưng, cảm giác trong lòng khiến nàng kinh hãi hơn cả là…

Trái tim nàng vẫn không ngừng loạn nhịp!

Không phải vì đau đớn!

Không phải vì thất bại!

Mà bởi vì mỗi lần nhìn vào Trần Phàm, nàng lại cảm thấy một cảm giác rung động, như là trong lòng có một hạt giống vừa mới nảy mầm.

Mạnh Y Nhiên chưa từng cảm thấy như vậy trước đây, khiến cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi...

Trần Phàm thu lại Gậy Như Ý, nhìn Mạnh Y Nhiên một chút rồi chậm rãi nói: "Ngươi rất mạnh. Nhưng tiếc là hôm nay, ngươi gặp phải ta."

Lời nói của hắn không hề có ý khinh thường, như đang trần thuật sự thật.

Mạnh Y Nhiên khẽ cắn môi, tay siết chặt vạt áo, đôi mắt lóe lên một tia không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu thở dài, chậm rãi nói: "Ta thua..."

Lời này vừa dứt, cả khu rừng bỗng chìm vào tĩnh lặng.

Ngay sau đó, Triệu Vô Cực liền đánh vỡ yên tĩnh bằng một nụ cười sảng khoái.

"Ha ha ha, tốt! Không hổ là học viên của Sử Lai Khắc!" Triệu Vô Cực đi đến bên cạnh Trần Phàm, hài lòng vỗ bả vai hắn.

Đường Tam, Đái Mộc Bạch nhìn Trần Phàm trong lòng hơi ngưng trọng. Trận chiến này đã chứng minh thực lực của Trần Phàm mạnh mẽ, vượt xa bọn hắn.

Nếu tiếp tục như vậy, muốn đuổi kịp Trần Phàm sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều...

Áo Tư Tạp đưa tay vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

"May mà Trần Phàm ra tay, nếu không ta tiêu chắc rồi!"

Về phần Triều Thiên Hương…

Nàng hơi nheo mắt lại, nhìn Trần Phàm một chút. Cuối cùng, nàng khẽ gật đầu: "Ngươi mạnh hơn ta nghĩ. Trận chiến này, chúng ta nhận thua."

Dứt lời, Triều Thiên Hương quay sang Mạnh Y Nhiên, đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Cháu gái, chúng ta đi thôi."

Mạnh Y Nhiên khẽ giật mình, nàng theo phản xạ đứng dậy, nhưng ngay lúc nàng định bước đi, nàng lại bất giác quay đầu nhìn về phía Trần Phàm thêm một lần nữa.

Tại sao… ta lại có cảm giác như không muốn rời đi?

Nàng có chút không hiểu.

Chỉ biết rằng, khi xoay người bước đi, lòng nàng lại có chút mất mát.....

Sau khi Xà Bà và Mạnh Y Nhiên rời đi, Mã Hồng Tuấn xoa tay, mặt dày mày dạn tiếng lên hỏi thăm: "Trần ca, ngươi dùng chiêu gì mà có thể dễ dàng phá vỡ thế công của cô nàng đó vậy?"

Trần Phàm mỉm cười, làm sao có thể không biết được tên mập này muốn hỏi cái gì, tuy nhiên hắn vẫn lắc đầu: "Bí mật."

Đường Tam vểnh tai lên, đang muốn nghe bí quyết của Trần Phàm, nghe hắn nói như vậy thoáng sững sờ, trong lòng hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Có gì hay, ta chắc chắn sẽ vượt qua ngươi, đợi đó mà xem!"

Đường Tam trong lòng rất tự tin, bởi vì hắn là thiên tài có song sinh võ hồn, chẳng lẻ còn không thể vượt qua được một tên chỉ có một Võ Hồn sao?

Chu Trúc Thanh thì lại liếc nhìn Trần Phàm một chút, trong lòng thầm nghĩ: "Tên này… từ đầu đến cuối vẫn đang nhường cô nàng kia a."

Nàng và Trần Phàm thường xuyên huấn luyện với nhau, cho nên cũng hiểu rõ đôi chút về thực lực của hắn, chỉ có thể nói "Sâu không lường được!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!