Chương 18: Bước đầu luyện đan

Giờ đây, hắn đã là một luyện đan sư thực thụ. Chỉ cần có đủ dược liệu, hắn có thể tự tay luyện chế đan dược mà không cần phụ thuộc vào việc mua sẵn.

Một viên Khí Hồn Đan nhất giai hạ phẩm có giá đến 100 điểm khí vận. Nhưng với khả năng hiện tại, hắn chỉ cần mua dược liệu và một lò luyện đan, có thể tiết kiệm được một lượng lớn điểm khí vận. Điều này đồng nghĩa với việc hắn sẽ không còn phải lo lắng quá nhiều về nguồn tài nguyên trong tương lai.

Lúc trước, hệ thống từng ban thưởng cho hắn ba viên Khí Hồn Đan, chính là loại nhất giai hạ phẩm này. Nghĩ lại, hắn cảm thấy càng cần phải nắm vững kỹ thuật luyện đan để không bị phụ thuộc vào hệ thống quá nhiều.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã muộn. Hắn quyết định đi tìm Tiểu Vũ ăn tối. Sau bữa ăn, như thường lệ, hắn đưa nàng về ký túc xá nữ rồi mới quay về phòng mình.

Trên con đường về, không gian yên tĩnh lạ thường. Nhưng lần này, không còn đôi chân ngọc thướt tha trước mắt, không còn bờ mông uyển chuyển khiến hắn khó dời mắt... Cả nụ hôn buổi sáng đầy bất ngờ cũng chẳng còn.

Trần Phàm lắc đầu, cười khổ một tiếng, nhanh chóng xua đi những suy nghĩ không phù hợp với trẻ nhỏ. Lúc này, quan trọng nhất vẫn là tu luyện và chuẩn bị cho những bước tiếp theo.

Một lát sau, hắn về đến ký túc xá, không chần chừ mà leo thẳng lên giường ngủ. Dù sao hôm nay cũng đã chiến đấu quá mệt mỏi.....

Tiếng gà gáy inh ỏi vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Ánh mặt trời dần len lỏi qua khe cửa, chiếu sáng cả căn phòng u tối.

Trần Phàm duỗi lưng, ngáp một cái rồi bắt đầu ngày mới bằng việc vệ sinh cá nhân. Khi mọi thứ đã xong xuôi, hắn bước đến ký túc xá nữ tìm Tiểu Vũ.

Vừa giơ tay gõ cửa, bất ngờ một bóng hình nhỏ nhắn lao ra ôm chầm lấy hắn.

"Bại hoại, đều tại ngươi!"

Trần Phàm hơi sững lại, cúi đầu nhìn Tiểu Vũ đang dụi mặt vào ngực mình, đôi mắt đỏ hoe. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng, mỉm cười: "Có chuyện gì vậy? Ai bắt nạt ngươi? Nói cho ta biết, ta sẽ dạy hắn một bài học!"

Tiểu Vũ vẫn rúc trong lòng hắn, ngẩng đầu lên, giọng có chút ủy khuất: "Phàm ca ca, không có ngươi bên cạnh, ta ngủ không được! Ban đêm cứ trằn trọc mãi, mắt cũng sưng cả lên rồi nè..."

Trần Phàm nhìn kỹ, đúng là bọng mắt của Tiểu Vũ hơi sưng thật. Hắn không nhịn được mà ôm nàng chặt hơn, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, ngươi cố gắng thích ứng một chút. Nếu thực sự không được, ta sẽ xin học viện cho ngươi chuyển sang phòng ta."

Tiểu Vũ nghe vậy, trong lòng vui như mở hội nhưng bên ngoài vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Nàng bĩu môi hỏi lại: "Ngươi nói thật chứ?"

"Đương nhiên! Nhưng phải chờ một chút, học viện chưa chắc đã đồng ý đâu."

Trong lòng Trần Phàm có chút bất đắc dĩ. Hai người ngủ chung đã thành thói quen, bây giờ đột nhiên tách ra, không thích ứng được cũng là điều dễ hiểu.

"Đi thôi, đi ăn sáng. Ngươi ngủ không được nhưng cũng không thể để bụng đói được!"

Trần Phàm cười, đưa tay chọc nhẹ vào eo Tiểu Vũ khiến nàng rụt người lại, đôi mắt long lanh hờn dỗi.

"Ừm, Tốt ~ "

Sử Lai Khắc học viện nghèo đến mức bữa sáng chỉ có bánh bao và sữa đậu nành. Khi hai người bước vào, họ bắt gặp Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh cũng đang dùng bữa.

Ninh Vinh Vinh vui vẻ lên tiếng: "Buổi sáng tốt lành, Trần Phàm, Tiểu Vũ!"

Ninh Vinh Vinh không để ý Trần Phàm cùng Tiểu Vũ động tác thân mật, chủ động chào hỏi.

Trần Phàm mỉm cười đáp lại: "Sớm a, Ninh Vinh Vinh."

"Trần Phàm, ngươi không cần gọi cả họ của ta, gọi ta Vinh Vinh là được rồi!"

Ninh Vinh Vinh nhìn xem khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên, không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên.

Tiểu Vũ ngồi bên cạnh thấy cảnh này, trong lòng hơi khó chịu. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay vặn nhẹ hông Trần Phàm

Trần Phàm nhìn xem có chút mộng bức, ta có làm cái gì đâu...

"Vinh Vinh, Trúc Thanh buổi sáng tốt lành nha ~ "

Tiểu Vũ trong lòng mặt dù có chút không thoải mái, nhưng mặt ngoài vẫn là cùng mọi người chào hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!