Sau trận chiến căng thẳng, cả nhóm cuối cùng cũng có thời gian thả lỏng.
Trên đường đến ký túc xá, Trần Phàm và các cô gái vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Đột nhiên, một giọng nói lười biếng vang lên: "Lạp xưởng thơm ngon đây!"
Một thanh niên râu ria xồm xoàm, khuôn mặt đầy vẻ bất cần đời, đẩy một xe đồ ăn tới trước mặt họ.
"Lạp xưởng thơm ngon lại mỹ vị đây!"
"Lạp xưởng ăn ngon lại bự đây ~ "
Đái Mộc Bạch đi phía trước, là người đầu tiên chú ý đến chiếc xe đẩy nhỏ. Không biết nghĩ đến điều gì, hắn bỗng nhiên vẫy tay gọi người kia.
"Áo Tư Tạp, ngươi mau tới, mau tới đây!"
"A, Đái lão đại, ngươi gọi ta a?"
Người nam nhân vội vàng bu lại, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, khi đến lúc nhìn thấy tam nữ, đôi mắt của hắn trực tiếp sáng lên, đặc biệt là khi nhìn đến Ninh Vinh Vinh đang đứng phía sau Trần Phàm lúc, càng là trực tiếp nhìn sững sờ.
"Bọn họ là tân sinh của học viện, vừa trải qua khảo hạch nên có chút thương tổn. Ngươi mau tạo xúc xích giúp họ hồi phục!"
Đái Mộc Bach nói xong xoay người lại đối với đám người Trần Phàm tiến hành giới thiệu: "Vị này là Áo Tư Tạp, hắn cũng là học sinh Sử Lai Khắc giống chúng ta, một tên Hồn Sư hệ Thực Vật."
Áo Tư Tạp nghe vậy lấy lại tinh thần, giống như có chút khó làm: "Đái lão đại, cái này là ta lần thứ nhất gặp mặt học muội học đệ, ta cái này có chút ngượng ngùng a!"
"Đừng nhăn nhó, nhanh lên!"
"Ai nha, được rồi được rồi."
"lão tử có cây... xúc xích bự đây!"
Theo lời nói không đứng đắn từ mồm của hắn toát ra, sau đó Áo Tư Tạp đút tay vào trong quần, khi rút tay ra, trong tay đã có 5 căn xúc xích bự...
"Cái này, học muội ngươi đến nếm thử a, mùi vị rất tốt."
Áo Tư Tạp giơ cây xúc xích lớn trong tay đến trước mặt Ninh Vinh Vinh, mặt cười đầy vẻ gian tà (theo góc nhìn của Vinh Vinh).
"A, cái này... thôi đi!"
Nhìn khuôn mặt của Áo Tư Tạp rồi nhớ lại cách hắn tạo ra xúc xích, Ninh Vinh Vinh cảm thấy buồn nôn. Nàng nhanh chóng trốn ra sau Trần Phàm, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Đừng trách tiểu cô nương kiêu ngạo. Trần Phàm nhìn Áo Tư Tạp với bộ dạng lôi thôi lếch thếch, kết hợp với câu chú ngữ kỳ quái và động tác khó hiểu của hắn. Ngay cả một nam nhân như Trần Phàm còn cảm thấy khó chịu, huống hồ là Ninh Vinh Vinh – người được nuông chiều từ bé.
"A, thật xin lỗi, bây giờ mọi người không có khẩu vị, cũng muốn về nghỉ ngơi sớm một chút."
Trần Phàm đứng ra, giúp mấy nữ sinh chặn lại Áo Tư Tạp cùng cây xúc xích của hắn.
Ninh Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh và Tiểu Vũ gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, liên tục ném ánh mắt cảm kích về phía Trần Phàm.
"Khụ khụ, Trần Phàm huynh đệ, lúc nãy ngươi mệt nhất, nếu không ngươi đến thử một cái a?"
Đái Mộc Bạch cố tình gọi Áo Tư Tạp lại, muốn buồn nôn Trần Phàm một chút, liền cầm một cây 'đại' xúc xích đưa đến trước mặt hắn.
Trần Phàm chần chừ giây lát, sau đó nhận lấy rồi cất vào túi. Hắn quay sang Đái Mộc Bạch, mỉm cười nói: "Ta no rồi, để lúc nào đói ta ăn sau. Còn mấy thứ này để lại cho ngươi nhé. Triệu lão sư chẳng phải lát nữa sẽ huấn luyện thực chiến cho ngươi sao? Chắc sẽ rất vất vả a ~ "
Đái Mộc Bạch nghe nói như thế không cách nào phản bác, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng.
Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đưa những người này đi đến ký túc xá, sau đó chính mình tìm chổ tránh đi, thật sự là một phút đồng hồ cũng không muốn ở lại đây a!
Áo Tư Tạp thấy thế cũng lúng túng thu hồi chính mình "xúc xích bự" chỉ có thể đứng nhìn, chính mình vừa thấy đã yêu nữ thần Ninh Vinh Vinh theo Trần Phàm rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!