Trần Phàm nắm tay Tiểu Vũ, từng bước tiến về phía nam. Không khí nóng ẩm của đầu thu phả lên mặt, nhưng hắn không để tâm, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía trước.
Cuối cùng, sau một đoạn đường dài, trước mặt hắn xuất hiện một khung cảnh có phần... khác xa tưởng tượng.
Những bức tường gạch xám đã phai màu theo năm tháng, cánh cổng gỗ đơn sơ, như thể chỉ là một ngôi trường làng bình thường. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, Trần Phàm cảm thấy một luồng áp lực vô hình từ nơi này. Học viện tuy cũ kỹ nhưng không hề đơn giản. Những kẻ có thể đặt chân vào đây, đều phải mang theo thiên phú vượt trội.
Nằm ở vùng ngoại ô, Học Viện Sử Lai Khắc không có dáng vẻ uy nghi hay nguy nga như những học viện danh giá khác. Thay vào đó, chỉ có một cánh cổng gỗ đơn sơ, bên trên treo tấm bảng gỗ có phần cũ kỹ, khắc năm chữ lớn:
"Học Viện Sử Lai Khắc."
Trước dòng chữ ấy, một huy hiệu màu xanh mơn mởn hình đầu quái vật gắn trên cổng, mang theo một vẻ quái dị và khó hiểu.
"Đây chính là Sử Lai Khắc học viện?" Trần Phàm thoáng nhướng mày.
Hắn vốn không quá để ý đến vẻ ngoài của một thế lực, nhưng dù sao, đây cũng là nơi hắn chọn làm bước đệm đầu tiên.
Bên ngoài cổng, hàng dài thiếu niên xếp hàng chờ đến lượt đăng ký. Không ít người sắc mặt ủ rũ, thậm chí có kẻ lắc đầu rời đi, tựa hồ vì điều kiện nhập học quá nghiêm khắc.
Trần Phàm thu hồi ánh mắt, đảo qua đám đông. Chỉ trong chốc lát, hắn đã thấy hai bóng hình mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Một người là thanh nhã tuyệt trần, một người lại băng lãnh sắc bén.
Ở phía trước, Ninh Vinh Vinh nhẹ nhàng bước đến khu vực chiêu sinh. Làn da nàng trắng như tuyết, mỗi cử động đều mang theo khí chất cao quý, hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh. Dù chỉ mặc váy lam đơn giản, nàng vẫn toát ra vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Nàng có một loại khí chất thanh nhã đặc biệt, như một viên ngọc quý của thế gia, nhưng đồng thời lại có một chút bướng bỉnh ẩn trong đáy mắt.
Bất giác, nàng cảm nhận được một ánh nhìn, theo bản năng quay đầu lại.
Ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Trái tim nàng, đột nhiên đập lỡ một nhịp.
"Người này là ai? Sao lại có khí chất như vậy?"
Ninh Vinh Vinh vốn đã quen với ánh mắt của người khác, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm ấy, nàng lại có chút hoảng hốt. Gương mặt xinh đẹp thoáng đỏ lên, nàng vội quay đầu, không dám nhìn thêm.
Trần Phàm thấy thế, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Quả nhiên là vợ tương lai của ta, xinh đẹp động lòng người."
Sau đó, ánh mắt hắn chuyển sang phía cuối hàng.
Ở đó, một thiếu nữ khác lặng lẽ đứng đợi.
So với sự thanh nhã của Ninh Vinh Vinh, nàng lại mang một phong thái hoàn toàn khác biệt.
Mái tóc đen dài xõa sau lưng, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm. Dáng người nàng cực kỳ nóng bỏng, cao gầy nhưng lại có những đường cong khiến người ta khó lòng dời mắt.
Chu Trúc Thanh.
Khí chất của nàng giống như một thanh kiếm giấu trong vỏ—lạnh lùng, sắc bén, nhưng lại đầy cuốn hút.
Trần Phàm thầm gật đầu. Chỉ cần nhìn một cái, hắn đã biết—đây chính là kiểu nữ nhân bên ngoài lạnh lùng, bên trong lại lửa nóng.
Ánh mắt nàng sắc bén, nhưng trong khoảnh khắc đối diện, hắn có thể cảm nhận được một tia dao động mờ nhạt. Một con mèo hoang luôn đề phòng, nhưng cũng mang theo một chút hiếu kỳ.
Không do dự, hắn dắt tay Tiểu Vũ, bước đến xếp hàng ngay phía sau nàng.
Dường như cảm nhận được điều gì, Chu Trúc Thanh hơi nghiêng đầu nhìn hắn. Khi bắt gặp gương mặt quen thuộc kia, nàng bất giác siết chặt nắm tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!