Tác Thác Thành so với Nặc Đinh thành phải lớn hơn nhiều, khắp nơi đều có thể thấy được binh lính đang tuần tra, dòng người rộn ràng nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Trần Phàm dẫn theo thiếu nữ đi ăn một bữa cơm, sau đó cùng nàng dạo phố. Tiểu Vũ hết nhìn đông tới nhìn tây, mua đủ thứ. Đến gần chạng vạng tối, nàng phát hiện một khách sạn có trang trí khá độc đáo.
Khách sạn không quá lớn, nhưng bề ngoài được trang trí hoàn toàn bằng màu hoa hồng đỏ. Toàn bộ khách sạn tựa như một đoá hồng khổng lồ nở rộ, cực kỳ bắt mắt.
"Khách sạn Hoa Hồng? Phàm ca ca, tối nay chúng ta ở lại đây đi!"
Sau mấy năm học tập, Tiểu Vũ đã dần thích ứng với cuộc sống của nhân loại, thậm chí còn biết đọc chữ. Nhận ra tên khách sạn, nàng liền hưng phấn chỉ tay.
Trần Phàm thuận theo tiếng nói nhìn qua, không biết nghĩ gì, khoé miệng hắn hơi nhếch lên đầy ẩn ý: "Được, vậy đêm nay chúng ta ngủ ở đây!"
Những năm qua, nhờ phụ cấp hồn sư và một khoản tiền kiếm được ban đầu, hắn cũng tích lũy được kha khá...
Tiểu Vũ tiêu tiền cực kỳ hào phóng, bởi vậy nàng dứt khoát giao tiền cho Trần Phàm quản lý, coi như tiết kiệm.
Đi vào khách sạn, một luồng mùi thơm của hoa hồng truyền đến, thấm vào ruột gan, bên trong lại mang theo vài phần khí tức mịt mờ, khiến cho người ta thể xác và tinh thần thư sướng.
Kèm theo là tiếng nhạc du dương, vài đôi tình nhân đang ngồi tâm sự.
Đi đến trước quầy, Trần Phàm liếc nhìn Tiểu Vũ, cố ý hỏi: "Chúng ta đặt mấy phòng?"
Tiểu Vũ nghe vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Bại hoại, đương nhiên là một gian a, chúng ta lúc nào phân giường ngủ qua nha ~ "
Trước đài phục vụ viên nghe nói như thế, nhìn xem Trần Phàm, lại nhìn một chút Tiểu Vũ, ánh mắt bên trong toát ra mấy phần thần sắc hâm mộ "Hai vị, các ngươi xác định chỉ mở một gian phòng sao?"
"Ừm, liền một gian!"
Trần Phàm và Tiểu Vũ cùng một chỗ gật đầu.
"Được rồi, hai vị yên tâm, gian phòng của chúng ta rất lớn, công trình cũng cực kì đầy đủ, tình lữ ở chung dư xài!"
Phục vụ viên nói xong, nàng cười trộm còn hướng Trần Phàm nháy nháy mắt, không thể diễn tả thành lời.
Giao xong tiền thế chấp, trong lúc trước đài phục vụ viên chuẩn bị giúp Trần Phàm làm thủ tục, bỗng nhiên, một giọng nói vang lên cắt ngang nàng.
"Này, ta nói, căn phòng này vốn dĩ thuộc về ta a?"
Trần Phàm cùng Tiểu Vũ đồng thời quay đầu, chỉ gặp ở phía sau ba người đang trực tiếp đi tới.
Ba người một nam hai nữ, hai nữ trang điểm lộng lẫy, nùng trang diễm mạt, dung nhan trị không thể nào so sánh cùng thuần thiên nhiên Tiểu Vũ.
Trần Phàm chỉ nhìn lướt qua, đối với mặt hàng này không có chút nào hứng thú, chủ yếu tầm mắt tập trung vào tên nam tử ở giữa.
Người kia tuổi không lớn lắm, mái tóc màu vàng óng rối tung sau lưng, tướng mạo mặc dù không sánh bằng Trần Phàm, nhưng cũng xem như anh tuấn.
Kỳ quái nhất chính là cặp mắt của hắn, mắt sinh hai cái đồng tử, cực kì tà dị!
Như thế hình tượng cùng bề ngoài, Trần Phàm tự nhiên cũng nhận ra hắn là ai.
Người đó không phải ai khác, chính là Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch!
Kẻ hèn nhát đã bỏ lại vị hôn thê của mình, sau đó trốn ở đây tầm hoa vấn liễu!
Trước đây khi đọc tiểu thuyết, Đái Mộc Bạch chính là một trong những nhân vật mà Trần Phàm ghét nhất.
Không vì gì khác, chính là do hắn bỏ lại Chu Trúc Thanh!
Không hiểu sao tên cặn bã này tẩy trắng được, quả thực là khinh thường độc giả!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!