Tết Âm Lịch đã qua, năm Bình An thứ tư cũng một đi không quay trở lại, chớp mắt năm Bình An thứ năm đã gõ cửa.
Sáng sớm, mặt trời sắp mọc ở đằng đông.
Ngô Minh sắc mặt nghiêm túc đứng trên đỉnh lầu các, khí từ trong phổi dâng lên, hướng về phía đông nuốt vào nhả ra. Bên trong mây tía bốc hơi có một tia khí màu tím như ẩn như hiện đáp xuống.
Đến khi ánh mặt trời đầu tiên sáng lên, Ngô Minh lại không dám cử động tiếp. Ánh huỳnh quang xẹt qua trên mặt, hắn vận dụng phương pháp tu luyện nội tại để biến tia khí màu tím của mặt trời lúc sắp mọc thành nước bọt, chia thành ba ngụm rồi nuốt xuống.
- Phương pháp tu luyện nội tại này, mình có cơ thể Tiên Thiên của một người luyện võ làm nền tảng nên mới có thể thuận lợi phá bỏ cửa ải, tiến bộ mạnh mẽ, không hề có chút khó khăn nào...
Sau nửa canh giờ Ngô Minh chầm chậm thu hồi công lực, hắn lặng lẽ nhìn vào bên trong thì thấy ở giữa mảnh hỗn độn mờ mịt, phạm vi ánh sáng của biển ý thức lại được mở rộng thêm một phần. Hắn biết bản thân lại tiến bộ thêm một chút, không khỏi hài lòng gật đầu.
Sau đó trên mặt lại hiện lên một tia âm trầm:
- Ngày mùng hai tháng hai, rồng ngóc đầu dậy! Hội Long Môn!
Thời gian có chút gấp rút rồi.
- Ngô Tinh tỷ sau lần đón Tết này sẽ phải lập tức quay về đạo quán để chuẩn bị, chỉ sợ cũng đã linh cảm trước được điều gì đó!
- Đáng tiếc... tuy mình đã bước qua bậc cửa tu đạo, lại còn tăng tiến cực nhanh, thế nhưng để tham dự loại sự kiện này thì thực lực vẫn kém xa. Giống như con thuyền độc mộc giữa biển dữ vậy, một khi sảy chân thì nhất định sẽ thịt nát xương tan.
- Mà phương pháp duy nhất để nâng cao thực lực một cách nhanh chóng, chính là ở trong Chủ Thần Điện!
Ngô Minh tự bật cười: "Những Luân Hồi Giả kia ai mà không nơm nớp lo sợ nhiệm vụ chứ, hiếm thấy có tên ngốc nào mong đợi nó mau đến giống mình."
Hắn xuống lầu, đi vào trong lối vào của một địa đạo.
Nơi này uế khí âm khí lượn lờ, Ngô Minh hơi hơi cau mày.
Dưới ánh đèn tăm tối, hắn bước thêm vài bước vào sâu bên trong thì thấy một gian phòng hình dáng giống địa lao.
Tiếng hét thảm, tiếng roi quất không ngừng truyền ra từ khe cửa.
- Xin chào thiếu gia!
Của phòng giam bật mở, Ngô Thiết Hổ trên mặt mang theo nụ cười ác độc đi ra thì nhìn thấy Ngô Minh. Hắn ngẩn người rồi vội vàng hành lễ.
- Ừ, kẻ bên trong sao rồi?
Ngô Minh hỏi.
Hắn đã tìm hiểu kỹ càng thấu đáo về ánh sáng đen trên người Ngô Thiết Hổ. Đó là sao chiếu mệnh, hiện tượng kỳ lạ mà một kẻ trên người có mang ánh sáng của một hung tinh nào đó trên trời, tương lai nhất định sẽ làm nên một phần sự nghiệp.
Đương nhiên cũng chỉ có một tia mà thôi. Nếu quả thật là sao chiếu mệnh thì cách cục mới thực sự không thể nào đo lường nổi.
Tuy nhiên cho dù chỉ có một tia, cũng không phải số mệnh ban đầu có thể khống chế được, gặp phải thời đại loạn lạc thì cũng giống như anh hùng có đất dụng võ vậy. Số mệnh ban đầu chỉ có thể là một hiệu úy, thế nhưng thời vận đến có khi còn được làm tướng quân.
- Đạo lý vận mệnh, hoàn toàn không phải một khi hình thành thì không bao giờ thay đổi. Chân long thiên tử chính là chủ nhân tạo ra vận mệnh, có thể dùng vận khí của quốc gia để thay đổi số mệnh người khác. Mà một trời hai đất chính là nói đến sao trời hạ phàm cũng như sức mạnh của long mạch dưới đất cũng có thể sửa lại số mệnh...
Điều này Ngô Minh lại xem như hiểu rõ.
Cho dù đến thời loạn, mệnh cách giao long, chân long, tiềm long gì gì đó cũng không phải sinh ra đã có.
Khi sinh ra, trên người nhiều nhất cũng chỉ mang theo một ít bản mệnh ẩn sâu bên trong, nếu thời đại bình yên an ổn thì cũng chả có tác dụng gì, có khi còn dễ phí hoài một đời.
Chỉ khi phù hợp với mệnh lớn của thiên địa, chiếm được ý trời sức đất, trong quá trình trưởng thành chậm rãi trau chuốt, sau khi mệnh lớn hình thành mới có thể giống như rồng bay lên trời.
Nếu không, có thêm vài người nữa giống như Ngô Minh thì chẳng phải ai cũng tìm ra hết rồi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!