Chương 45: Mở Ra Linh Nhãn

- Ta đương nhiên biết rõ!

Trong mắt Ngô Tinh phát ra tia sáng long lanh: "Lòng ta mơ hồ có cảm giác, lần này chính là kiếp nạn trên con đường tu hành của mình!"

Sau đó lập tức lạnh lùng cười: "Cho dù gặp trở ngại thì sao chứ? Tự mình một kiếm chém đứt là được!"

Vừa dứt lời, từ chân trời truyền đến tiếng sấm rền vang.

Gió tuyết bên ngoài như ngưng tụ lại, nữ quan trong phòng tóc mây bồng bềnh, tư thái yểu điệu, thấp thoáng dáng vẻ thiên tiên thoát tục khiến Ngô Minh cũng không khỏi ngẩn người trong tích tắc.

- Hội Long Môn này rốt cục là cái gì?

Ngô Minh nói xong mới chợt nhận ra mình đang thất lễ, lập tức tằng hắng một tiếng rồi chuyển chủ đề.

- Hội Long Môn...

Nét ửng đỏ xẹt qua trên mặt Ngô Tinh rồi biến mất, nghĩ một lúc rồi nói: "Đệ cũng biết quận Sở Phượng của chúng ta có một con sông tên là Nộ Long, trải dài ba trăm dặm, hội họp với mạch nước của quận Sở Phượng rồi cuối cùng chảy ra biển lớn phải không?"

- Có nghe nói sơ qua...

Ngô Minh xấu hổ, tên công tử bột lúc trước chẳng biết tí gì về địa lý nhưng lại từng nghe tên con sông Nộ Long này.

- Sông Nộ Long này là một nhánh của long mạch lớn Thiên Hà ở nước ta, sức nước khi chảy qua eo Long Môn thì đột nhiên chậm lại, bởi vậy mới có thể tạo phúc cho vạn dân... Chỉ có điều trăm năm về trước con sông Nộ Long này vẫn còn cuộn trào mãnh liệt, thỉnh thoảng gây hại cho bách tính thường dân, làm ngập lụt cả ngàn dặm! May mà quận thủ khi đó là Vương Trung đã phá núi lấy đá, dựa vào eo sông để xây đập chắn nước.

Sau đó lại bắt giết thủy yêu, lập bia trấn thủ mới khiến ba trăm dặm dưới hạ du có thể kiểm soát được hạn hán lũ lụt, dân chúng không còn bị đói, trở thành một nơi giàu có đông đúc... Mọi người biết ơn, lập sinh từ cho Vương Trung. Người này sau khi mất cũng rất linh thiêng, trở thành thành hoàng của quận Sở Phượng, âm uy hiển hách…

- Hội Long Môn có liên quan đến việc này sao? Ngô Minh hỏi.

- Không sai! Dưới chân tấm bia công đức do thái thú Vương Trung lập nên thật ra còn trấn áp một con mãng xà trắng, đã có bề ngoài của giao long! Ngô Tinh cuối cùng tiết lộ một bí mật lớn động trời: "Con mãng xà này là con cháu của con thủy yêu năm đó. Từ xa xưa mãng xà sau năm trăm năm sẽ hóa thành giao long. Nghe nói con rắn này đã có một sừng, có bề ngoài của giao long, đã vậy lại còn có duyên phận với mạch nước sông Nộ Long nên không thể giết.

Thế nhưng giao long một khi thoát được, nước sẽ tràn ra cả trăm dặm, dân chúng lầm than. Nếu đã không thể giết lại không thể thả, vậy chỉ còn cách trấn áp!"

- Năm đó Vương Trung mượn mệnh số của triều đình và sự giúp sức của nhiều kỳ nhân dị sĩ lập nên bia công đức, trấn áp rồi nhốt con mãng xà trắng lại. Các đạo chính thống cứ cách một khoảng thời gian lại tổ chức cúng bái hành lễ, bổ sung pháp lực mệnh số cho phóng ấn, lâu dần hình thành thông lệ. Đây chính là nguồn gốc của hội Long Môn!

- Lần này con đường tu hành của ta có bước tiến mạnh mẽ, được đề bạt làm cao công chính là để đi trấn áp mãng xà, hay có thể gọi là giao long trắng. Không chỉ là rèn luyện mà còn coi như một phần công đức!

- Thì ra là vậy!

Ngô Minh gật đầu, trong lòng lại có chút khiếp sợ: "Nói thẳng ra hội Long Môn chính là một lần cúng bái để trấn áp yêu quái quy mô lớn. Chỉ có điều không ngờ lại thật sự có giao long, cái thế giới này..."

- Con thủy yêu năm đó chẳng lẽ là một con nghiệt long? Có điều người phàm giết rồng có rất nhiều điều kiêng kị, do vậy mới gán cho nó cái danh thủy yêu?

Lúc này trong lòng hắn có chút lo lắng, hỏi: "Lần này... quả thật không nguy hiểm sao? Con rắn trắng kia có thể phá bỏ phong ấn mà bay ra không?

- Đương nhiên không thể!

Ngô Tinh rõ ràng rất tự tin: "Đây chỉ là một cơ hội cho thế hệ sau rèn luyện mà thôi, có thể nguy hiểm đến mức độ nào chứ? Duy trì củng cố phong ấn vẫn là việc của những tiền bối tu hành và thành hoàng. Chúng ta đi là vì phần thưởng của quận khá là hậu hĩnh, hơn nữa còn lấy được công đức của trời đất, cũng xem như một công việc béo bở. Tỷ tỷ của đệ không biết phải đánh bại bao nhiêu đối thủ mới cướp được cái công việc này đấy!

Bởi vì đây là kiếp nạn của ta, nếu trốn tránh tương lai sẽ liên lụy càng rộng, gây họa càng sâu!

- Xem ra cũng chỉ có thể binh đến nước chặn, nước đến đất ngăn mà thôi. Cùng lắm thì đến lúc đó cũng đi quận phủ một lần, dù sao cũng không thể để Ngô Tinh gặp bất trắc gì...

Lúc này tuy trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nhưng trên mặt lại không để lộ chút gì, cười nói: "Tỷ tỷ công việc bận rộn, khi về lại vừa đúng dịp. Đêm mai là trừ tịch, nhất định phải uống nhiều hơn hai chén!

- Trừ tịch?

Ngô Tinh như có chút hoài niệm: "Người xuất gia tu đạo, cũng không biết còn có thể nhìn khung cảnh náo nhiệt cùng sự phồn hoa chốn trần thế này được bao lâu..."

Ngô Minh chợt lạnh trong lòng. Hắn biết Ngô Tinh đạo pháp tinh thâm, cũng có chút dự cảm không lành mới tức cảnh sinh tình như thế. Hắn nói: "Vừa nhắc đến điều này, đệ lại nhớ lúc nhỏ vào đêm trừ tịch thường gói bánh sủi cảo nhân thịt lợn, mỡ chảy nóng hầm hập, thơm ngon vô cùng. Đệ còn thường cướp của tỷ nữa..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!