Chương 42: Chết Yểu

Chu Bỉnh Lâm đi xuyên qua hành lang đến trước cửa thư phòng thì nhìn thấy mấy người đang khiêng một thứ gì đó đi qua, bên trên đắp vải trắng, máu tươi tí tách nhỏ xuống.

- Có chuyện gì vậy?

Hắn cau mày, chặn một tên quản sự lại hỏi.

Tên quản sự giật mình, nhìn thấy là Chu Bỉnh Lâm mới dám bẩm báo: "Là nha hoàn trong viện của Tứ phu nhân! Lão gia đang phiền lòng chuyện cứu tế mùa đông, tam phu nhân lại tóm lấy cô gái này, nói là tay chân không sạch sẽ. Sau đó tra ra thì thấy mệnh số không tốt nên bị đánh chết luôn..."

Chu Bỉnh Lâm cũng giật mình, đi đến trước cửa thư phòng gõ cửa: "Cha!"

- Là Bỉnh Lâm à? Vào đi!

Chu Bỉnh Lâm thả nhẹ bước chân đi vào trong rồi cung kính hành lễ, không dám thở mạnh chút nào.

- Việc giải quyết đến đâu rồi?

Mặc dù vừa mới dùng gậy đánh chết một nha hoàn nhưng sắc mặt Chu Đồng An vẫn rất ung dung bình tĩnh, tràn ngập vẻ thư sinh cùng dáng vẻ nho gia đại đức.

- Đã thương lượng xong cả rồi. Nhà tam thúc bỏ ra năm mươi lượng bạc cho nhà con thím tư, mỗi năm bù thêm một thạch lương thực!

Chu Bỉnh Lâm nhẹ giọng nói.

- Kẻ nào kẻ nấy, vì đất đai tiền bạc mà đến cả tổ tông cũng không thèm để ý đến!

Chu Đồng An lạnh lùng hừ một tiếng: "Đều là họ hàng thân thích với nhau mà còn tranh giành đến đỏ cả mắt, quả thật không dám nhận mà!"

- Trong họ có quá nhiều việc vặt, các gia tộc lớn khác cũng chạy không thoát. Chu gia ta hiện giờ có thể duy trì yên ổn cũng là nhờ có phụ thân đại nhân trấn giữ ở đây, bày mưu tính kế!

Chu Bỉnh Lâm khom người, lời này nói ra vô cùng thật lòng thật dạ. Hắn biết càng là các gia tộc lớn thì càng khó xử lý công bằng mọi việc. Các phòng các chi người nào kẻ nấy đều giống như lang như sói.

Nếu không phải phụ thân thủ đoạn cao minh thì quả thật khó lòng giữ vững.

- Ây dà... Hai bên đều đồng ý là tốt rồi!

Chu Đồng An tỉ mỉ hỏi rõ sự tình, sau khi nghe Chu Bỉnh Lâm trả lời từng câu mới thở ra một hơi: "Ngươi giải quyết việc lần này rất tốt, chỉ có điều còn thiếu chút lão luyện..."

Sau đó hắn lại gợi ý vài câu rồi mới nói tiếp: "Giờ đang là mùa đông lạnh giá, củi lửa gạo mì của các phòng đều phải chú ý, không được để thiếu sót. Còn phải thường xuyên để tâm đến đám nô tài sinh ra trong nhà, đừng để chúng không có cơm ăn. Huyện tôn mới nhậm chức, lúc này mà xảy ra mấy việc như đói rét, sắc mặt mọi người đều rất khó coi!"

- Đương nhiên là vậy rồi. Đã sớm xác nhận sẽ cung cấp lúa gạo tiền bạc... chỉ có điều, bên phòng thu chi thì sao ạ?

Chu Bỉnh Lâm có chút chần chừ do dự.

- Cứ đợi thêm một thời gian đi, Tống võ sư hai ngày nay chắc cũng sắp đến nơi. Đến khi khoản ngân lượng đó được bọn họ áp tải đến thì làm gì cũng dễ rồi...

Chu Đồng An cũng thở dài.

Người khác đều cho rằng Chu gia là một gia đình giàu có, cơm ngon áo đẹp vàng bạc chất thành đống. Thế nhưng lại không biết được cái gia tộc lớn này họ hàng có đến hơn ngàn người, lại cộng thêm đám nô tỳ và nô tài sinh ra trong nhà nữa, chi tiêu quả thật nhiều như núi như biển. Càng không cần nói đến vẫn còn hai chức quan cần phải duy trì.

Lúc này vẫn còn hy vọng Chu Đồng Nhân và Hồ chủ bộ tiến thêm một bước nữa, nên đương nhiên không thể thiếu phần hiếu kính cho cấp trên rồi.

Lại nói đến quan viên ở Đại Chu muốn yên ổn qua ngày thì vô cùng nhàn nhã, sống ẩn dật không tranh với đời là có thể có công không tội, đến khi già có khi còn tích góp được một phần gia nghiệp không nhỏ.

Thế nhưng nếu muốn tiếp tục bò lên thì trước tiên không được thiếu phần hiếu kính quan trên, không được bóc lột cấp dưới quá mức, thỉnh thoảng còn phải thu mua lòng người. Khoản tiêu hao này vô cùng to lớn, toàn bộ đều do Chu gia chống đỡ.

- Cứ nói đến việc này ta lại có chút lo lắng. Con đi hỏi lại xem...

Chu Đồng An vừa mới nói, tiếng bước chân dồn dập truyền đến: "Lão gia, việc lớn không hay rồi!"

Một người bước vào, Chu Bỉnh Lâm nhận ra đây là quản gia lão Chu mà cha hắn tin tưởng nhất, trong tay lão còn đang nắm chặt một phong thư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!