Chương 38: Thành Viên Nòng Cốt

- Đại thiếu, người này tên Ngô Thiết Hổ, cũng là một tá điền trong làng. Chỉ có điều ham ăn biếng làm, thích múa đao nghịch côn, bỏ mặc ruộng vườn. Hắn đến giờ vẫn chưa lấy vợ, cứ ở một mình. Hắn trước kia vậy mà cũng từng gia nhập hương dũng, thành tích ở hạng mục huấn luyện nào cũng đều đạt hạng nhất. Sau đó do ngang ngược không chịu phục tùng lại nghiện rượu gây chuyện, đánh trọng thương người ta nên bị tống vào đại lao.

Giờ không biết sao lại được thả ra rồi...

Một tên gia đinh đứng bên cạnh lập tức ghé vào tai Ngô Minh nói nhỏ.

Đám hương dũng nhìn thấy Ngô Thiết Hổ thì nhanh chóng co rụt cả lại, một vài người thì vui mừng tiến lên, miệng gọi một tiếng đại ca.

- Cũng có vài phần khí thế hung hãn. Nhìn vóc dáng này, cho dù có vào đại lao cũng là hạng bá chủ trong đó.

Lòng Ngô Minh chợt động.

Loại người này sống trong thời bình, dưới chân pháp luật thì chỉ có kết cục chém đầu giữa phố mà thôi. Thế nhưng bây giờ thì khác!

Hơn nữa hương dũng tuy được huấn luyện đúng cách, rốt cục vẫn chưa từng trải qua chiến đấu khốc liệt. Vào thời khắc quan trọng lại thiếu đi dũng khí hủy diệt mọi thứ, coi nhẹ pháp luật.

Nói cách khác, nếu để bảo vệ gia đình dòng họ những người hương dũng này sẽ chẳng hề từ nan. Thế nhưng muốn họ đi đối đầu với người khác thì lại có chút thiếu dũng khí. Còn muốn giương cờ tạo phản, chống lại triều đình hả? Vậy toàn đội sẽ giải tán ngay và luôn.

Tên Ngô Thiết Hổ này gia nhập quả là chuyện tốt.

Ý tưởng trong lòng xoay tới xoay lui, thế nhưng trên mặt Ngô Minh vẫn bình tĩnh như không.

- Sao nào Minh thiếu gia? Ta đây có đủ tư cách tham dự hay không?

Ngô Thiết Hổ bước tới gần, khí thế sắc bén lại càng áp bách. Hắn chắp tay qua loa rồi cười nói.

- Nếu đã không giới hạn điều kiện thi đấu, ngươi đương nhiên có thể tham gia!

Ngô Minh cười cười: "Chỉ có điều ngươi tới trễ một khắc (1), đã biết tội hay chưa? Dựa theo phép tắc nhà ta, kẻ báo danh đến muộn sẽ bị đánh mười roi để răn đe!

- Hả?

Con ngươi trong mắt Ngô Thiết Hổ trừng lớn, thoạt nhìn giống y như hổ thật. Một gã sai vặt đứng bên cạnh nhìn lập tức bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, ngã nhào trên mặt đất. Sắc mặt Ngô Minh lại không mảy may thay đổi.

Nếu như lúc này còn không nghe theo cũng có nghĩa là không chịu gia nhập dưới trướng của hắn, không nghe theo sự sai khiến. Chiêu mộ một tên thích sinh sự lại không nghe lời thì có tác dụng gì chứ? Còn có cái tính nết này, sớm diệt trừ mới tốt.

Người này tuy gân cốt cường tráng, thế nhưng suy cho cùng cũng chỉ mới học được chút võ mèo cào. Nhiều nhất thì cũng chỉ đến Nhục Thân cảnh tầng bốn Nội Tráng giống như tên công bột lúc Ngô Minh mới xuyên vào mà thôi. Chẳng cần Phong Hàn phải ra mặt, Ngô Minh dùng một cánh tay cũng có thể đánh bại hắn.

- Không sai. Ta đây phạm lỗi, bị phạt là đúng tội!

Ngô Thiết Hổ chăm chú nhìn Ngô Minh sau đó cười lớn, đột nhiên quỳ một gối xuống đất: "Đánh đi!"

- Tiến lên!

Ngô Minh gật gật đầu, một người bên cạnh cầm roi bước lên phía trước.

Pặc!

Ngọn roi quật xuống. Ngô Thiết Hổ rên lên một tiếng, trên lưng hằn lên một vệt đỏ.

Pặc pặc!

Trong gió trời lạnh lẽo, mười roi trong chớp mắt đã đánh xong. Gia đinh tiến tới bẩm báo:

-Khởi bẩm công tử, đã phạt xong rồi ạ!

Ngô Thiết Hổ cũng không hổ danh một trang hảo hán, một tiếng cũng không thèm kêu. Hắn nhanh chóng đứng lên hoạt động gân cốt một chút rồi liếc nhìn tên gia đinh vừa đánh hắn lúc nãy, vẻ mặt xem thường: "Khà khà... Diêm Tam ngươi đánh chẳng có tí ti sức nào, không phải tối qua đã dùng hết trên người đám đàn bà rồi chứ?"

- Được rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!