- "Cuốn dành cho Nhân Tiên"?
Ngô Minh như nghĩ ra gì đó, lập tức lật về phía trước, thế là lại tìm được một cột: "Hoàng Đình Âm Phù kinh – Cuốn dành cho Địa Tiên", pháp thuật của Địa Tiên có giá hai ngàn thiên công! Hơn nữa còn là bị thiếu!
Chủ Thần Điện nằm trong đoạn thời gian bị hỏng, bảng thiên công mười cái thì có đến chín cái hết hàng, Ngô Minh cũng đã quen rồi.
- Dựa vào cái đức hạnh của Chủ Thần Điện, hàng bị hết nhất định là những thứ vô cùng lợi hại... có vẻ cái chức vị Địa Tiên này ở thế giới Đại Chu cũng rất ghê gớm, là một nhân vật lớn ăn trên ngồi trước rồi...
Thực tế đến bây giờ Ngô Minh cũng vẫn chưa hiểu rõ các cảnh giới của đạo gia. Thế nhưng hắn đã từng nghe qua một cái danh hiệu trong cuốn dành cho Nhân Tiên – Chân Nhân!
Người tu đạo đạt đến cấp bậc danh hiệu này nghe nói pháp lực cao thâm khó mà tưởng tượng nổi, là nhân vật mới chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, chuyên trảm yêu trừ ma, trấn áp được số mệnh.
Thậm chí đến trong quận huyện cũng cực kỳ hiếm thấy, là khách quý của các chư hầu và tiết độ sứ, có khi còn được triều đình phong cho danh hiệu!
Ngô Minh thấy sức mạnh cỡ này cũng đủ lớn rồi, thế mà vẫn chỉ nằm trong hàng Nhân Tiên.
- Nhìn miêu tả trong Âm Phù kinh thì Pháp Sư, Chân Nhân, Thiên Sư hình như đều là các cảnh giới nhỏ trong cảnh giới lớn của Nhân Tiên thôi!
Ngô Minh sờ sờ cằm: "Tên Thanh Bình đạo nhân này, đến phương pháp tu luyện dành cho Pháp Sư mà còn bị thiếu, chẳng trách lại tệ lậu như thế..."
Sau đó hắn lại xem xét kỹ càng mới biết trong giới tu đạo, Nhân Tiên là một cảnh giới vô cùng rộng lớn. Về cơ bản chỉ cần tu luyện đến đỉnh của Nhân Tiên – Thiên Sư cảnh là có thể tiêu dao thoát tục ở chốn nhân gian, làm được những việc kẻ khác không làm được, coi vinh hoa phú quý nơi trần tục như gió thoảng mây bay.
Mà trước cảnh giới Pháp Sư vẫn còn hai giai đoạn là đạo sĩ nhận được bùa và luyện sư.
Theo cách nhìn của Ngô Minh và hiểu biết của Phong Hàn, tên Thanh Bình đạo nhân kia chỉ vừa mới chạm được đến cấp bậc đạo sĩ nhận được bùa, cũng miễn cưỡng xem như một đạo sĩ. Hoặc nói hắn vừa mới bước lên con đường, vẫn còn chưa tu luyện phần bên trong thì đã gặp phải Ngô Minh, thế là thành vồ ếch luôn.
Nhưng mà có thể bước lên con đường này cũng đã là rất giỏi rồi.
Dù sao đạo pháp gian khó, giống như đám Mã lão tam, Trịnh Tiềm lúc trước đều học được một hai cái pháp thuật nho nhỏ, còn chưa được xếp vào hàng đạo sĩ chính quy mà chỉ có thể tự xưng là hàng râu ria là thôi...
- Cái quyển Ngân Triện Ngọc Thư này chỉ có một trang, thiếu đến hơn nửa. Nếu là người mới luyện hoặc luyện sư thì còn được, chứ đến giai đoạn Pháp Sư mà còn bị thiếu thì phải dùng một trăm lẻ năm đại công để bù vào...
Ngô Minh sờ sờ cằm: "Có điều... chất lượng của vật phẩm này hơi cao thì phải, giá chào bán cao hơn đống sách cổ về đạo pháp mà mình định tu luyện nhiều..."
Trong Chủ Thần Điện, cấp bậc vật phẩm của các loại đạo pháp tuy rằng không được ghi rõ, thế nhưng từ mặt giá cả cũng có thể phân biệt được một chút.
Càng không cần nói đến, quyển "Hoàng Đình Âm Phù kinh" này lại còn có tập tiếp theo, thậm chí sự phân chia Nhân Tiên và Địa Tiên Ngô Minh đến nghe cũng chưa từng nghe thấy... Trong số kiến thức có hạn mà hắn có được thông qua các lần làm nhiệm vụ thì Chân Nhân đã là một thân phận vô cùng vĩ đại rồi.
Các nhân tố chồng lên nhau khiến cán cân trong lòng Ngô Minh bắt đầu nghiêng.
- Thử lần cuối cùng, nếu bên Ngô Tinh tỷ vẫn không có tin tức gì, đạo quán không chào đón thì ta tự tu tự lĩnh ngộ vậy!
Để "Hoàng Đình Âm Phù kinh" và "Thái Dương Luyện Thi pháp" lại trong không gian Chủ Thần Điện, Ngô Minh đi ra, sau đó thắp đèn dầu lên rồi say sưa đọc bản ghi chép tay của Thanh Bình đạo nhân.
Tên này tuy xuất thân bần hàn thế nhưng cơ duyên không tầm thường, hiểu sâu biết rộng. Hắn còn tiện tay ghi chép lại rất nhiều thứ khiến vốn kiến thức của Ngô Minh tăng lên không ít.
Trong ánh trăng lạnh lẽo, màn đêm đã buông xuống lúc nào không biết.
- Cái ngọn đèn dầu này... làm người ta đau mắt quá đi!
Ngô Minh vươn vai duỗi người, xoa xoa đôi mắt. Đèn dầu trong phòng hắn đã là loại có chất lượng tốt nhất, hình như là làm từ mỡ cá voi, sau khi đốt lên thậm chí còn mang theo hương thơm thoang thoảng. Thế nhưng hắn đã sống trong cảnh điện nước đầy đủ nên khó mà cảm thấy hài lòng. Một khi so sánh cuộc sống bây giờ với cuộc sống kiếp trước, chênh lệch lập tức hiện ra rõ mồn một.
Thư sinh thời cổ đại "xem sách để hiểu rõ lịch sử, một đời rực rỡ gửi gắm vào văn chương", đáng tiếc cũng không biết có bao nhiêu kẻ xui xẻo do vậy mà bị tổn thương thị lực.
- Ngô gia chỉ là nhà giàu cỡ nhỏ, thôi bỏ qua đi... nghe nói danh gia vọng tộc chân chính của một quận mỗi đêm đều dùng mười cây nến cực lớn làm bằng mỡ trâu, thô to như cánh tay người. Hao tốn rất nhiều tiền bạc, thế nhưng cả căn nhà đều sáng như ban ngày. Nghe nói càng cao cấp hơn là còn dùng đạo pháp để chiếu sáng, không thể tưởng tượng nổi xa xỉ đến mức độ nào...
Ngô Minh thở dài một tiếng, chuẩn bị nghỉ ngơi đi ngủ.
Dù sao, cho dù thân thể hắn khỏe mạnh không sợ chút ít tổn hại này thì cũng vẫn cần phải chú ý bảo dưỡng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!