Chương 30: Bùa Sấm Sét

Kiếm gỗ đào phải trải qua hơn mười công đoạn mới làm thành, mang màu đồng đỏ, thơm ngát làm thoải mái lòng người. Thân kiếm lại vô cùng sắc bén, sau khi được rót vào tiên thiên chân khí thì không hề thua kém kiếm dài được rèn bằng sắt của người phàm ở chốn nhân gian!

Mà mục tiêu nhắm tới lại là yết hầu hiểm yếu, người thường nếu trúng chiêu nhất định sẽ thập tử nhất sinh.

- Ơ?

Đao kiếm không đâm vào máu thịt mà lại giống như chọc vào một lớp da lông trơn loáng, lưỡi kiếm bị nghiêng trượt ra khiến Ngô Minh khẽ hô lên kinh ngạc.

- Đáng chết!

Quầng sáng lóe lên trên người Trịnh Tiềm, hắn bay người lùi về phía sau, vui mừng không ngớt: "Tên nhà quê như ngươi đã từng nhìn thấy vũ khí pháp thuật chưa hả? Ta không chỉ có Tụ Âm phiến để tấn công mà còn có vũ khí pháp thuật để phòng thân nữa. Ngươi làm gì được ta chứ..."

Đùng!

Cũng đúng lúc này ánh sáng vàng trên người Ngô Minh tan vỡ khiến Trịnh Tiềm ngẩn ra, ngay sau đó cười lớn:

-Ha ha... pháp lực bùa chú đều dùng hết cả rồi, để ta xem ngươi lấy cái gì chống lại đại quân?

- Vũ khí pháp thuật? Loại phòng ngự?

Ngô Minh đơ mặt nhìn đám quỷ đang dần bao vây đến đây, không hề có chút động tĩnh nào: "Dựa vào tình huống của nhẫn Ô Kim thì thấy, cho dù là vũ khí pháp thuật cũng sẽ phải sử dụng một cách hạn chế... Xem ra lần này thật sự phất lên rồi!"

Ý nghĩ trong đầu vừa chuyển tay đã không hề chậm trễ, trong tích tắc vài lá bùa màu vàng bay ra.

Lá bùa ở trong không trung hóa thành ngọn lửa rồi rơi trên đám dây leo, ngay lập tức giống như dầu đốt không ngừng bám lấy khiến đám dây leo bị thiêu thành tro bụi.

Bùng!

Trên người Ngô Minh lại phát ra một tầng ánh sáng vàng, thậm chí còn hình thành một bộ giáp vàng khiến đám ác quỷ phải tránh né lùi xa.

- Đáng chết... ngươi rốt cuộc chuẩn bị bao nhiêu lá bùa?

Cơ thịt trên mặt Trịnh Tiềm co rúm cả lại.

Cho dù là ai, nhìn thấy Ngô Minh tiêu xài phung phí như không cần tiền như vậy đều có cảm giác tinh thần hỗn loạn.

Có được số điểm thành tích này, không tích lũy để trao đổi vũ khí pháp thuật và phương pháp luyện công cao cấp mà lại đi đổi thành bùa chú dùng một lần? Tất cả điều này khiến Trịnh Tiềm như thấy được một tên thổ hào còn phá gia chi tử hơn cả mình, tràn ngập cảm giác thất bại và ảo giác không chân thực.

Ánh kiếm lóe lên! Khí lạnh bức người!

Ngô Minh mở ra áo giáp vàng, một mạch dồn thoát ra khỏi đám quỷ, đánh thẳng đến trước mặt Trịnh Tiềm.

Trịnh Tiềm hoang mang trốn tránh, lăn lộn một vòng trên mặt đất, vô cùng thảm hại.

- Sao không cố gắng đỡ lấy chứ...

Ngô Minh khẽ cười, từng bước từng bước ép đến: "Cho dù là vũ khí pháp thuật dùng để phòng thân... thì cũng chỉ có thể dùng một lần, một khi vượt qua giới hạn chịu đựng hoặc pháp lực tiêu hao gần hết thì sẽ giống như đồ bỏ đi, có phải hay không?"

- Ngươi...

Trịnh Tiềm còn đang muốn nói thì thấy trên tay Ngô Minh có một lá bùa bốc cháy, mang theo xung động kỳ dị: "Chấn!"

Trong tích tắc, con mắt hắn đông cứng lại, ngay sau đó một đoạn mũi kiếm đâm thẳng vào yết hầu.

- Ta... Đại ca ta... sẽ không tha cho ngươi...

Máu từ mũi và miệng của Trịnh Tiềm trào ra, chầm chậm ngã xuống.

- Ồ! Xem ra còn có kẻ chống lưng? Cũng đúng... một tên công tử bột mà trên người lại có hai thứ vũ khí pháp thuật, xem ra thế lực không nhỏ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!