- Nhìn thấy chưa hả, thổ địa gia gia của các ngươi thực ra là một con yêu quái! Còn không mau chạy đi?!
Ngô Minh xoay người nhảy xuống ngựa, nhanh chóng nói với hai người Triệu Trứ: "Hai vị công sai bận rộn đến giờ là đủ rồi, tiếp theo đưa dân chúng trong trấn chạy thoát thân mới là việc quan trọng!
Hắn nói xong, đem cương ngựa nhét vào tay hai người Triệu Trứ.
Vương Nhị sững sờ tiếp nhận, hai người nhanh chóng nhảy lên ngựa, mang theo dân chúng trong trấn chạy thục mạng.
- Đây là...
Sơn Lan nhìn thấy dân chúng trong trấn lúc đầu còn sững sờ, sau đó lập tức ồn ào tản ra, mà con chuột to như con bò kia, quầng sáng trắng đen trên người khi có khi không chớp lóe, dáng vẻ kêu la thảm thiết, không khỏi suy tư.
- Thần vị thổ địa tập hợp tín ngưỡng của vạn dân, thần tiên phúc đức chân chính có được dân chúng tin tưởng, ác thần vì kính sợ mà được cung phụng đồ ăn, đều có thể chấp nhận... Nhưng bây giờ lại phải giải quyết từ gốc rễ.
Mấy người Lâm Khí Chi nhìn thấy cảnh hai người Triệu Trứ, Vương Nhị cưỡi ngựa thúc giục dân chúng, đều như ngộ ra: "Vậy hiện giờ... ở trước mặt dân chúng trong trấn tấn công thổ địa, thiêu hủy miếu thờ khiến uy tín của hắn bị tổn thất lớn, sau đó lập tức xua đuổi dân chúng chạy đến nơi khác, có thể xem như giải quyết từ gốc rồi!"
Dù sao, không cần biết là kính hay là sợ, mấu chốt vẫn cần phải có người cúng bái.
Hiện tại cả trấn Hắc Thủy sạch trơn không một bóng người thì có thể làm được gì?
Thế nhưng làm như vậy quả thật gieo không ít tai họa, có khi còn bị tất cả người dân trong trấn ghi thù. Nếu như tất cả bọn họ liên hợp lại cáo quan, đám người Ngô Minh đều không thể chống đỡ được.
Ngô Minh thấy vậy cũng cười cười, nói với yêu tinh chuột: "Bây giờ ngươi đảm đương chức vị trong hàng thần tiên, phụ trời phụ đất, bị dân chúng oán trách, lại không có sức mạnh cầu nguyện, hương đèn nhang khói bổ sung trấn áp, còn muốn luyện hóa thần vị?"
Con chuột lúc này không ngừng kêu thảm thiết, quầng sáng đen trắng trên người chớp lóe không dừng, màu đen giống như các đốm li ti dần dần xâm chiếm, át đi màu trắng.
- Nhân lúc hắn bị cắn trả, mau diệt trừ!
Ngô Minh thét to một tiếng, cùng với Sơn Lan, Lăng Cô Hồng nhào lên.
Giải quyết thổ địa trấn Hắc Thủy dễ dàng như vậy đó!
Thế nhưng cũng phải xem là ai làm.
Cho dù là huyện lệnh Hắc Đài Trương Chính Nhất cũng không thể di chuyển dân chúng của một trấn... chuyện này đồng nghĩa với việc phải có ít nhất vạn mẫu đất tốt để an trí người dân, tiêu hao một triệu lượng bạc trắng! Nếu không sẽ bị người oán hận, thậm chí là tạo phản. Trong huyện làm gì có nhiều tiền đến thế? Cho dù có cũng không nỡ trả giá cao như vậy.
Thế nhưng Ngô Minh không giống vậy, chẳng kiêng dè điều gì, có dũng khí dám đem nhật nguyệt đổi thay trời, đập tan tất cả, đẩy ngã để làm lại.
Nếu như không phải nhân lực và lực lượng dưới quyền không đủ, thực tế chỉ cần dùng một mồi lửa đốt luôn cả trấn Hắc Thủy là xong việc, có khi còn có thể vớt cá dưới ao, giăng lưới bắt sạch được đám người Trịnh Tiềm là tốt nhất.
- Đương nhiên, nếu Ngũ Hồng biết mình dùng cách này chỉ sợ sẽ hối hận chết luôn!
Xua đuổi hơn ngàn người dân chạy nạn vào trong huyện, sắc mặt Trương Chính Nhất sẽ thế nào nhỉ?
Nếu sớm biết được Ngô Minh là dạng người gan to tày trời đến vậy, chỉ sợ đã lập tức truy bắt tống giam vào ngục, sau đó chém đầu rồi?
- Chú ý... đừng để hắn chạy mất!
Tay Ngô Minh rung lên, một sợi xích sắt vắt ngang trời bay đến như ác giao lượn vòng, được chân khí rót vào kêu lên xì xèo.
Mấu chốt của trận chiến này vẫn là giết đại tướng Hắc Phong!
Giết được hắn, trấn Hắc Thủy sẽ không việc gì, sau này có thể di dời dân trong trấn trở về, yên bình qua ngày.
Còn nếu để hắn chạy thoát thì sẽ vĩnh viễn không có ngày an ổn, nhiệm vụ tuyến đầu cũng sẽ rời xa.
Vèo!
Trong quầng sáng lạnh lẽo đang chớp động, ánh kiếm như sấm sét hiện ra, đột nhiên xuất hiện ở đằng trước Ngô Minh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!