- Thế giới quỷ thần?
Ngô Minh đương nhiên không ngốc đến độ thừa nhận mình đã có chuẩn bị trước, lộ ra vẻ mặt ngây thơ không biết gì.
- Sao thế được? Độ khó cấp Hồng sẽ cho ra phó bản cỡ vừa, lại vẫn là thế giới thần quỷ cùng tồn tại...
Sắc mặt Đồ Dưỡng Hạo bên kia cũng hoàn toàn thay đổi, thậm chí kiếm khách mặt lạnh bên cạnh Ngô Minh và người phụ nữ mặc váy bằng vải bố sắc mặt cũng không khá hơn.
- Xin hỏi vị tỷ tỷ này, nhiệm vụ cấp Hồng của Chủ Thần Điện rất khó sao?
Ngô Minh đến gần một người phụ nữ trẻ tuổi, chắp tay hỏi.
- Ha ha... Tiểu đệ thật biết nói chuyện, tỷ tỷ tên Sơn Lan, tiểu đệ tên gì?
Cái thân xác này của Ngô Minh rõ ràng không tồi chút nào, ít nhất thuộc tính sức cuốn hút của Tiên Thiên cảnh cũng khó gây ra ác cảm cho người khác. Sơn Lan cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, vậy mà lại nhạt đi vài phần phong tình quyến rũ.
- Tiểu đệ Vô Danh!
Đối phương đã nói ra biệt hiệu, Ngô Minh đương nhiên cứ theo đó mà làm.
-Vô Danh tiểu đệ, không tồi!
Sơn Lan ha ha cười: "Ta rất thích những người thông minh như đệ! Hôm nay ta sẽ cho đệ biết một tin! Trong số các nhiệm vụ của Chủ Thần Điện, nhiệm vụ cấp Hoang là dễ nhất, tiếp theo là cấp Hồng, chiếu theo lệ cũ thì khung cảnh chỉ ở cỡ nhỏ, độ khó cũng thấp đi, kẻ địch mạnh nhất cũng chỉ mới đến cấp Tiên Thiên, Ngoại Cương, mấy pha có ma quỷ các loại cực kì ít... Nhưng mà bây giờ độ khó rõ ràng đã bị tăng lên rồi...
Nói đến đây, trên mặt nàng cũng hiện lên vẻ u sầu lo lắng.
- Thảo nào Đồ Dưỡng Hạo vẫn luôn mang dáng vẻ hài lòng đắc ý giờ lại gấp như kiến bò trên chảo nóng, cũng không trách được hắn, mang tâm trạng ưu nhàn tự tại đi câu cá, kết quả lại vớ phải một con cá mập trắng lớn, chính là loại cảm giác đó...
Ngô Minh nghe mà trong lòng toát mồ hôi hột: "Thay đổi này... không liên quan gì đến mình chứ?"
Hắn âm thầm suy đoán, có lẽ việc hắn cầm miếng ngọc bội đến đã bổ sung đầy đủ các bộ phận của Chủ Thần Điện, mới khiến thế giới càng trở nên chân thực, độ khó cũng tăng lên.
- Vậy... mục đích cuối cùng của Chủ Thần Điện là gì? Sẽ không phải là chơi đùa trong lúc nhàm chán vô vị chứ?
Ánh sáng tìm tòi suy xét xẹt qua con ngươi, Ngô Minh lớn tiếng nói: "Các vị... nhiệm vụ lần này muốn chúng ta đến huyện Hắc Đài nhưng không giới hạn thời gian, đây không phải là ám chỉ trên con đường này nhất định có nguy hiểm rình rập, ép chúng ta không thể không đi hay sao?
- Lời này rất có lý!
Đồ Dưỡng Hạo nói: "Bây giờ... chúng ta bắt buộc phải hợp tác rồi!"
Lời này vừa thốt ra, đến cả Sơn Lan và vị kiếm khách mặt lạnh kia cũng có chút bị thuyết phục, Ngô Minh lại lắc lắc đầu: "Đa tạ ý tốt, chỉ là tại hạ đã quen tới lui một mình rồi!"
Thật sự là từ chối không chút do dự!
Đồ Dưỡng Hạo nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
- Vị bằng hữu này...
Đồ Dưỡng Hạo còn đang muốn nói gì đó, xung quanh bóng cây lắc lư, truyền đến âm thanh nức nở như tiếng quỷ khóc!
Hu hu!
Tảng sáng, trong không khí ảm đạm mù mịt, sương mù dày đặc, tiếng khóc hu hu văng vẳng bốn phía quả thực khiến da đầu người ta run lên.
Thậm chí trong làn sương mù trắng xóa còn có một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, thất khiếu đổ máu, tử trạng cực kì thảm khốc.
- Cô hồn dã quỷ?
Một tên gọi hiện lên trong lòng Ngô Minh, nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!