Chương 10: Trở Về

- Huýt huýt!

Nhìn thấy Vương Ấn đang xông thẳng đến, trong ánh mắt của Saman lộ ra vẻ hoảng loạn hiếm thấy, tiếng tiêu chói tai không ngừng vang lên.

Sóng âm vô hình ngưng trọng trong không khí, dường như biến thành mũi tên tẩm độc có thể lấy mạng người!

Vương Ấn lại như linh xà gấp gáp uốn khúc trườn tới, thỉnh thoảng cúi đầu khom người né tránh chất độc vô hình, đột ngột xuất hiện trước mặt Saman, trường mâu đâm xuống như muốn một giáo giết chết tên yêu nhân ngoại tộc này.

Phốc!

Tay phải của Saman máu bắn tung tóe, cây tiêu bằng xương rơi xuống đất, Ngô Minh căn chuẩn thời cơ, một mũi tên bay ra suýt chút nữa đã lấy được mạng kẻ này.

- Các ngươi… đều phải chết!!!

Saman oán độc nhìn Vương Ấn và Ngô Minh, miệng dùng ngôn ngữ Đại Hạ khô khan cứng nhắc mà nguyền rủa, cũng không thèm để ý đến vết thương trên tay mà vớ lấy trống phép, dùng lực nện xuống một cái!

Tùng!

Tiếng trống dữ dội hơn lần trước truyền đến, trong tích tắc khiến Ngô Minh cảm thấy máu trong cơ thể đông cứng lại, bên tai như nghe thấy oan hồn đang khóc than rít gào, hai mắt nổi đóm đóm, suýt nữa thì ngất xỉu.

Dáng vẻ của Vương Ấn lại càng không xong.

Trường mâu sắp đâm tới lại mềm oặt buông thõng xuống, mũi miệng xuất huyết, tai chảy ra hai hàng máu!

Một tiếng vỗ lại có thể khiến hai cao thủ bị thương!

Chỉ là chiêu thức này có vẻ không được dùng thường xuyên, Ngô Minh nhìn thấy Saman sau khi vỗ xuống một cái liền loạng choạng, gần như ngã nhào tại chỗ.

Hắn khà khà cười gằn, lại lấy ra một con bọ cạp đen từ trong cái túi đeo bên hông bắn lên mặt Vương Ấn.

- Á!

Hét thảm một tiếng, Vương Ấn tránh không kịp, khuôn mặt bị bọ cạp chích, trong giây lát liền ngã lăn trên mặt đất, không phát ra âm thanh nào nữa.

- Độc vật thật độc!

Ngô Minh dường như cảm thấy gánh nặng ngàn cân đang tập trung lên người mình, lại như đang trong cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại, chỉ thấy ánh mắt âm hiểm của tên Saman đã nhìn chằm chằm qua đây, thế lửa phía sau nhỏ dần, thân ảnh cùng tiếng hò hét của đám kỵ binh người Hồ lại xuất hiện.

- Cử động đi! Mau cử động!

Ngô Minh liều mạng điên cuồng hét lớn trong lòng, khí huyết trong chớp mắt lên đến đỉnh điểm, đột nhiên răng rắc một tiếng như cái gì đó bị đánh vỡ, một tia chân khí vô cùng thuần khiết xuất hiện ở đan điền sau đó nhanh chóng di chuyển tới toàn thân.

- Chân Khí cảnh

Cảm thấy đã khôi phục năng lực hành động, thậm chí thân thể còn trở nên mạnh mẽ hơn, Ngô Minh lập tức nhận ra võ thuật của mình đã có đột phá.

- Xem ra vừa rồi Saman đã sử dụng một loại công kích theo phạm vi, hơn nữa khoảng cách càng gần, sát thương càng lớn. Vương Ấn tuy là Chân Khí cảnh, thế nhưng đứng quá gần nên thất khiếu đổ máu. Mình đứng xa hơn thì khí huyết chỉ thỉnh thoảng hỗn loạn đôi chút, sau khi đột phá Chân Khí cảnh liền có thể áp chế xuống…

Ngô Minh trong lòng biến đổi, bề ngoài lại vô cùng chậm rãi đi tới, Saman bình thường luôn tự đắc với nụ cười ác độc thì nay trên mặt lại lộ vẻ kinh hoàng, vừa nhìn chằm chằm đối phương vừa lấy ra một con rết hai đuôi.

- Người Hán... Ngươi sắp chết rất thảm…

Saman thu lại trống phép mà vô cùng đau lòng, cầm con rết lên phía trước, cười gằn mà nói: "Ta phải lột da các ngươi đem làm trống…"

- Tự lột da mình đi!

Ngô Minh đột nhiên ngẩng đầu cười xán lạn, tay giương cung nạp tên, một mũi tên nanh sói bay vút lên.

Sau khi mũi tên bắn ra hắn không hề do dự nạp tên tiếp tục bắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!