Chương 1: Vượt Thời Gian

Ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng khiến Ngô Minh nhíu nhíu mắt.

- Ôi…

Hắn ngồi dậy, vươn vai, đưa mắt nhìn một lượt những vệt sáng loang lổ trong căn nhà cũ kỹ, những hạt bụi li ti trong không khí, những món đồ gia dụng cổ xưa, chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn được chạm trổ tinh tế mà hắn đang nằm, chiếc chăn bông thêu đôi uyên ương tuyệt đẹp mà hắn đang đắp, hắn bất giác lắc lắc đầu.

- Nhất định là mình đang nằm mơ!

Đây là phản ứng đầu tiên của Ngô Minh, phản ứng tiếp theo chính là:

- Giấc mơ cổ đại này sao thật quá…

Vừa nghĩ hắn vừa véo véo vào mặt mình, sau đó lại thử đọc các chữ trên bức tranh sơn thủy treo trên tường, mặt chợt biến sắc, tay phải bất giác rơi thõng xuống.

- A!

Hắn đột nhiên nghe thấy cạnh bên có tiếng kêu, đầu bên kia của chiếc gối thêu hoa đột nhiên xuất hiện một mái tóc dài, đen mượt và một mùi hương thoang thoảng thường có trên người các cô gái.

Chiếc chăn bông động đậy, một gương mặt thiếu nữ xinh đẹp ló ra, giọt nước mắt còn đọng trên mi, dáng vẻ rất ngây thơ tội nghiệp.

Trong phút chốc, Ngô Minh mồ hôi đầm đìa...

Một dự cảm không hay đột nhiên chiếm lấy hắn, nhưng hắn làm ra vẻ ung dung bước xuống giường, giơ tay thu dọn quần áo rơi trên sàn nhà mặc vào, lại bình tĩnh ngồi trước gương chải đầu, sau khi phát hiện gương mặt trong gương là gương mặt của một cậu bé mười sáu, mười bảy tuổi thì mặt hắn vẫn không biến sắc, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Thiếu nữ trên giường từ đầu đến cuối đều im lặng quan sát nhất cử nhất động của Ngô Minh, mặt không cảm xúc, ánh mắt đờ đẫn như người mất hồn.

Do nằm trên giường nên nàng không thấy được cảnh Ngô Minh lập tức tháo chạy khi vừa mới ra khỏi cửa, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng tan biến đâu mất.

"Không phải là mơ!"

Ngô Minh quần áo xốc xếch chạy loanh quanh trong một khu vườn rộng, đi đến đâu cũng thấy các nha hoàn, người hầu mặc đồ cổ trang cúi đầu hành lễ, gọi mình là Minh thiếu gia, hắn càng bị sốc nặng.

"Đúng là thời cổ đại… không lẽ mình vượt thời gian rồi sao?"

Là một sinh viên khoa văn, xem qua vô số các tiểu thuyết nổi tiếng, nên tình cảnh hiện tại Ngô Minh không lấy gì làm lạ.

Chỉ là... tiểu thuyết là tiểu thuyết, nhưng khi bản thân rơi vào tình cảnh như trong truyện thì ai lại bình tĩnh cho được chứ?

- Minh thiếu gia? Người sao vậy? Vân cô nương tối qua hầu hạ người không chu đáo sao?

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, Ngô Minh nhìn qua thì thấy một người mập mạp, vẻ mặt nịnh bợ đang cúi người chào mình. Y phục của người này hơn hẳn những người hầu khi nãy gặp, hình như là quản gia trong nhà.

"Đây là một tên nịnh bợ không hơn không kém!"

Ngô Minh nghĩ thầm trong bụng, sau đó đưa mắt nhìn người đó, đột nhiên trong đầu lóe lên một cảm giác quen thuộc, liền buột miệng nói:

- Ngô quản gia!

- Dạ, thiếu gia gọi tôi?

Ngô quản gia mập mạp nhanh chóng đứng thẳng người, vẻ thành khẩn.

- Minh thiếu gia có căn dặn gì ạ?

Dáng vẻ lôi thôi, xốc xếch của Minh thiếu gia, ông ta vờ như không thấy.

Có ai mà không biết Minh thiếu gia là cục cưng của đại tiểu thư, trước giờ được cưng chiều, chuyện gì cũng có thể làm được, áo quần xốc xếch cũng có là gì đâu? Những chuyện kinh thiên động địa hơn Minh thiếu gia còn làm được nữa là.

Thấy Ngô Minh tâm hồn đang treo ngược cành cây, ông liền đoán là nhất định tối qua cô nương kia chăm sóc thiếu gia không chu đáo rồi, nghĩ vậy nên trong lòng đã có tính toán sẵn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!