Trình Thực mở mắt ra, phát hiện bản thân không còn ở trên mái nhà.
Trong lòng hắn chợt lộp bộp một tiếng, phản ứng đầu tiên là: "Chẳng lẽ mình đã đoán sai? Lời Từ Lộ nói mới là thật sao?"
Nhưng đến khi hắn phát hiện bản thân đang đứng giữa trời sao, xung quanh là vô số tinh tú, thì ý nghĩ vừa rồi lập tức bị phủ định.
Không, hắn không hề sai.
Chẳng qua cơ thể đã bị một sức mạnh thần bí kéo đi.
Loại sức mạnh này, hắn từng nghe người chơi khác nhắc tới trong các đợt thí luyện.
Nghe nói, khi một vị thần minh ưu ái tín đồ nào đó, vào lúc thí luyện kết thúc, thần sẽ hạ xuống bằng một hình thức mà nhân loại có thể hiểu được, đồng thời triệu kiến hắn.
"Vãi chưởng, cái này là thật hả?"
Đầu óc Trình Thực nổ vang, choáng váng không tin nổi.
Trước nay hắn chỉ nghĩ đó là mấy lời nói đùa, nào ngờ lại là sự thật.
Ngay lúc hắn nín thở, dõi mắt tìm kiếm [Ân Chủ] của mình trên bầu trời đầy sao, thì một đôi mắt khổng lồ đến mức đáng sợ bỗng mở ra ngay trước mặt hắn.
Một luồng uy áp khó tả ập thẳng vào linh hồn, khiến toàn thân hắn cứng đờ, đứng chết lặng tại chỗ.
So với đôi đồng tử tựa như hắc động hút lấy vạn vật kia, thì thân thể Trình Thực nhỏ bé chẳng khác nào một hạt bụi trong vũ trụ vô tận.
"Bùm ——"
"Bùm ——"
"Bùm ——"
Trái tim hắn đập dồn dập, hoảng loạn đến nghẹt thở.
Mỗi nhịp tim lại trùng khớp với dao động vô hình của trời sao, để rồi dần dần hắn mất đi mọi tri giác của một "con người".
Cảm giác ấy thật khó tả, tựa như linh hồn thoát ra khỏi xác.
Trình Thực cúi xuống, kinh ngạc phát hiện thể xác mình vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt ngây ngốc.
Còn bản thân giờ đây đã hóa thành một linh thể mờ ảo trong suốt.
Chỉ đến lúc này, áp lực đáng sợ kia mới dần tan biến, hắn mới từ từ lấy lại được quyền kiểm soát ý thức.
Cũng chính lúc ấy, từ đôi mắt khổng lồ – toàn tròng trắng phủ đầy xoắn ốc, đồng tử như tinh điểm biến ảo – vang lên một giọng nói cổ xưa, lạnh nhạt, như tồn tại từ thuở hồng hoang:
"Trình… Thực."
Âm thanh ấy hoàn toàn khác biệt với bất kỳ âm thanh nào hắn từng nghe. Nghe vào một khắc thôi, dường như cả người đã hòa tan vào hư vô.
Hắn biết rõ bản thân đang run rẩy. Nhìn xuống dưới, quả nhiên cơ thể đang run bần bật.
Nhưng trong trạng thái linh thể, hắn lại không cảm thấy sợ hãi. Thế là hắn khẽ lên tiếng:
"Đúng vậy."
Nói xong lại thấy không ổn.
Không ai có thể đứng trước mặt [chư thần] mà vẫn giữ bình tĩnh của một kẻ phàm nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!