Chương 16: Sống sót sau đại nạn (⁠✯⁠ᴗ⁠✯⁠)

Hiện thực. 

Một bãi đỗ xe trống vắng nào đó trong thành phố.

Trần Hướng chậm rãi mở mắt, ngước nhìn trần xe quen thuộc phía trên, ngũ vị tạp trần trong lòng, khẽ thở dài.

Lại sống sót.

Không chỉ có vậy, phần thưởng từ thí luyện còn mang đến cho hắn thêm một thiên phú cấp A.

[Đạt được thiên phú: Thủ Thành Vững Chãi (A) – Thiên phú dành cho chức nghiệp Chiến Sĩ. Khi sử dụng kỹ năng thuộc loại khiên chắn, hiệu quả phòng ngự được tăng thêm 25%.]

Trong tổng số 1600 người chơi, ngoài hai vị trí thiên phú ban đầu, ai cũng có thêm hai vị trí thiên phú có thể thay đổi.

Trần Hướng lặng lẽ thay đi thiên phú cấp C cuối cùng của mình, thay vào đó là thiên phú cấp A mới nhận.

Như vậy, thiên phú phối trí của hắn từ trình độ trung bình

- thấp (1A, 2B, 1C) đã biến thành trình độ trung bình

- cao (2A, 2B).

Trong cục diện hiện tại, số người chơi có thể đạt tới phối trí thiên phú như vậy trong 1600 người là rất ít. Đây có thể coi là thành tích vô cùng xuất sắc, đủ để hắn tự tin hơn, nâng cao tỉ lệ sống sót trong những lần thí luyện tiếp theo.

"Trình Thực… mấy ông thần Toàn thích giả vờ thần bí..."

Hắn bật cười, lắc đầu, tùy tay lôi từ đống thùng rượu chất trên ghế phụ ra một chai bia, ngửa cổ tu ừng ực.

Bia tràn ra, chảy xuống ướt đẫm quần áo, nhưng hắn chẳng bận tâm. Liền một hơi bốn chai, hắn mới nấc rượu một cái, rồi ngả đầu xuống ghế, nhắm mắt lại.

"A… cái thế giới chó má này, còn chẳng bằng nằm mơ."

Trần Hướng cười khổ, vung tay ném chai rỗng ra ngoài cửa sổ.

Thế nhưng, chai bia không rơi xuống đất vỡ tan, mà lại phát ra một tiếng leng keng giòn vang.

Hắn quay đầu nhìn theo âm thanh, chỉ thấy cả bãi đỗ xe vốn trống trải, nay đã chất đầy núi núi vỏ chai.

So với bãi đỗ xe, gọi nơi này là bãi rác có lẽ còn đúng hơn.

Một bãi rác vỏ bia.

Trần Hướng chưa bao giờ là kẻ uống vài chai rượu để dễ ngủ.

Hắn uống… là cả thùng.

Mà không phải để ngủ, mà là để… tê dại.

"Mau kết thúc đi, cái thế giới khốn nạn này."

***

Thực Tại. Một chung cư nào đó trong thành phố.

Tào Tam Tuế vẫn ngơ ngẩn nhìn quả đồng hồ bỏ túi trong tay, chưa kịp hoàn hồn.

Thí luyện kết thúc sớm hơn một giờ — chuyện này chưa từng xảy ra. Hắn không biết sự thay đổi ấy mang ý nghĩa gì.

Nhưng có một điều hắn biết rất rõ: ngay khoảnh khắc rời khỏi thí luyện, hắn đã nhìn thấy nụ cười của Trình Thực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!