Chương 14: Vận mệnh là con kỹ nữ (⁠≧⁠▽⁠≦⁠)

Thời gian lùi lại một chút, vào khoảnh khắc Trình Thực hô lên câu kia: "Vận mệnh là con kỹ nữ."

Trên bầu trời, trong tầng không gian phàm nhân không thể chạm tới, ba cặp mắt đồng loạt mở ra.

Cặp mắt thứ nhất dị đồng: mắt trái rực cháy ngọn lửa, mắt phải rỉ máu đỏ tươi.

Ngay khi thần phủ ấy mở mắt, một khúc nhạc hùng tráng trào dâng vang lên trong hư không, từng nốt nhạc đều lay động nhân tâm, khơi dậy chiến ý ngút trời.

"Đây là… thử luyện của ta… Các ngươi… đã phá vỡ quy củ…"

Cặp mắt thứ hai băng lãnh, lặng im, không chút cảm xúc. Tròng trắng phủ đầy vòng xoáy mê hoặc, trong mắt khắc chi chít tinh điểm lạ thường.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, linh hồn liền bị kéo vào hư vô vô tận.

Thần kia liếc sang đôi mắt thứ nhất, giọng lạnh băng:

"Ngươi từ bao giờ… lại trao đổi quyền năng với [Trật Tự]?"

"……"

Một câu chế nhạo sắc bén, khiến đối phương nhất thời trầm mặc.

Khi hai vị đang giằng co, khóe mắt cặp thứ ba khẽ nhếch, bật lên nụ cười khoái trá.

Đôi mắt này tương tự cặp thứ hai, nhưng ánh nhìn lại tràn đầy sinh khí, hoặc nên nói, giống hệt ánh mắt của một "con người".

Y lặng lẽ nhìn hai kẻ đối chọi, chẳng nói gì, chỉ mỉm cười.

"Ngươi đến… làm gì…"

"Ta nghe thấy lời cuồng ngôn khinh nhờn, cảm nhận vận mệnh bị chế giễu, nên ta thực thi quyền năng, trục xuất kẻ ngu muội."

"Đây là… thử luyện của ta… Các ngươi… đã phá vỡ quy củ…"

"……"

Lần này, đổi lại là một kẻ khác lặng im.

Đôi mắt thứ ba đột ngột bật cười ha hả.

"Thú vị, thật thú vị! Một kẻ ngu muội tin tưởng mù quáng chính mình, và một kẻ ngoài chiến tranh thì chẳng biết nói gì, ha ha ha, buồn cười quá mức."

"Buồn cười sao?"

"Không buồn cười ư?"

Đôi mắt thứ hai khẽ nheo lại, lạnh lẽo nhìn về phía y.

"Ngươi đến vì cái gì?"

"Ngươi lại đến vì cái gì?"

"Hắn tín ngưỡng ta, lại khinh nhờn ta. Ta tự nhiên có thể hủy bỏ tư cách của hắn. Lẽ nào ngươi muốn vi phạm [Hiệp Ước] để che chở hắn?"

"Nhưng hắn đã bị ta giành lấy. Đương nhiên được xem là tín đồ của ta. Lẽ nào ngươi định vi phạm [Hiệp Ước] để trục xuất hắn?"

Ánh mắt thẳm sâu kia lạnh lùng liếc sang, trầm mặc một lát, rồi chậm rãi tiêu tán.

Đôi mắt thứ ba lại mỉm cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!