Thiên Thạch Hỏa Vũ được gọi là cấm thuật là có lý do. Bởi vì pháp thuật này duy trì trong một khoảng thời gian cực kỳ dài, dài đến mức đủ sức quét sạch mọi sinh mệnh trong phạm vi bị nó bao phủ, thậm chí mặt đất cũng bị oanh kích lõm xuống tận ba thước.
Theo lẽ thường, tinh thần lực của bất cứ chủng tộc nào, cho dù là pháp sư mạnh đến đâu, cũng không thể chống đỡ nổi mức tiêu hao khổng lồ của loại pháp thuật này.
Thế nhưng Thiên Thạch Hỏa Vũ lại là một ngoại lệ — bởi vì nó không phải sáng tạo ra, mà là triệu hoán.
Vầng Thái Dương khổng lồ ngoài chân trời kia, thật sự tồn tại!
Vầng Thái Dương ấy có tên là [Căm Ghét và Phẫn Nộ], vốn là thần từ [Hỗn Độn], sứ giả của [Hỗn Loạn]. Trong một kỷ nguyên xa xưa, sau khi bị [Trật Tự] giam cầm, nó đã trở thành sức mạnh tối thượng mà thần ban cho Nguyên Tố Thẩm Phán.
Chỉ cần mở cánh cửa giam giữ [Căm Ghét và Phẫn Nộ] trong chốc lát, rồi nhắm vào một khu vực nào đó, vô số lửa giận bị dồn nén qua năm tháng sẽ bùng phát trút xuống.
Đợi đến khi vị thần từ trong hỗn loạn tỉnh lại, nhận ra cơn phẫn nộ của mình chỉ đang tạo lợi thế cho những kẻ theo đuổi [Trật Tự], thần mới hậm hực rút tay về, đóng chặt cửa ngục, rồi lại tiếp tục tích tụ một chu kỳ phẫn nộ mới.
Căm Ghét và Phẫn Nộ, thần từ [Hỗn Độn], sử giả của [Hỗn Loạn], tù nhân của [Trật Tự].
Nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ để chứng minh một điều: Thiên Thạch Hỏa Vũ là thứ phàm nhân tuyệt đối không thể giải trừ.
***
Khi Trình Thực cùng đồng đội vừa lao đến hướng ba giờ được vài phút, những thiên thạch rực lửa đã lần lượt gào thét nổ tung xung quanh bọn họ.
Chúng thậm chí không cần rơi trúng người, chỉ dung nham và mưa lửa b*n r* thôi cũng đã khiến cả nhóm khó mà di chuyển.
"Không xong rồi! Con đường này không đi được! Pháp sư!"
"Thời gian, hồi tưởng!"
Cảnh tượng lại một lần nữa đảo ngược.
"1 giờ! Chạy!"
Tào Tam Tuế vừa bị đẩy ra khỏi dòng sông thời gian, liền cảm thấy mình bị Trần Hướng kéo điên cuồng lao về phía một giờ.
"Không đúng! Trần Hướng, là hướng năm giờ!"
Trần Hướng khựng lại một thoáng, rồi không chút do dự xoay người, hai tay nắm lấy đồng đội hất mạnh như bánh xe, lợi dụng quán tính bay vòng theo hướng chéo phía sau!
"Tình hình sao rồi?"
Tào Tam Tuế nghiêm mặt: "Chúng ta thất bại hai lần rồi."
Hạ Uyển bám sát ngay sau, Trình Thực âm thầm cau mày.
Hắn đưa tay xoay khối xúc xắc trong lòng ngực.
Ba điểm.
"Đường này không được! Khói đặc quá, chẳng nhìn thấy gì! Thích khách, chỉ đường đi!"
"Thích khách? Tống Avan? Mẹ nó, chết rồi. Pháp sư, hồi tưởng!"
"Thời gian... hồi tưởng!"
"Bảy giờ! Trần Hướng, quay ngược lại!"
Xúc xắc lật, bốn điểm.
"Hạ Uyển, cẩn thận!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!