Chương 11: Thiên thạch hoả vũ (⁠⁠ ⁠•͈⁠ᴗ⁠•͈⁠)

Tào Tam Tuế nằm mơ một giấc mộng.

Trong mơ, hắn thấy chính mình đạt 200 điểm ở thang đánh giá, xếp hạng nhất, được Thời Gian Chân Thần triệu kiến.

Khi hắn đang cung kính quỳ xuống chuẩn bị đón nhận lời chúc phúc của thần minh, thì bỗng nhiên một con khủng ma từ đâu xông đến, tung chân đá văng hắn ra ngoài rồi chiếm lấy vị trí đó, thay hắn nhận lấy chúc phúc.

Tào Tam Tuế tức giận đến mức run người, cuối cùng bật tỉnh.

"Thảo hắn..."

Hắn hét lớn một tiếng, bật người ngồi dậy. Đồng đội đang quay đầu nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, khiến hắn thoáng sững sờ.

"Ta... Sao? Sao ta lại hồi phục rồi?"

Cảm nhận được nguồn sức mạnh dồi dào trong cơ thể, giống hệt như lúc mới vừa bước vào thí luyện, Tào Tam Tuế vô cùng kinh ngạc.

Không chỉ hắn, mà ngay cả Nam Cung bên cạnh cũng đã có sắc mặt bình thường trở lại, nhìn không ra dấu vết bị thương nặng ban nãy.

— Không đúng, mới vừa rồi chẳng phải bọn họ đều còn trọng thương sao?

Trong lòng Tào Tam Tuế chợt rùng mình. Hắn vội lấy đồng hồ bỏ túi trong ngực ra xem thử.

Khoảng thời gian tính theo hẹn giờ đã trôi qua... tám tiếng.

Cũng có nghĩa là, hắn chỉ mới ngủ khoảng hai tiếng?

"Không thể nào... Mới hai tiếng làm sao có thể hồi phục thế này?"

Tào Tam Tuế cau mày, giơ tay cảm nhận thời gian quanh mình.

Là tín đồ của Thời Gian, hắn vô cùng mẫn cảm với dòng chảy thời gian, tuy không thể nắm chính xác từng giây từng phút, nhưng có thể phân biệt rõ ràng đâu là dài đâu là ngắn.

Quả thật nơi này không trôi qua bao lâu, nhiều lắm cũng chỉ hai, ba tiếng.

Nhưng vấn đề là... tại sao bọn họ lại khôi phục?

Hắn ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi:

"Đây là chuyện gì vậy?"

Nam Cung đón lấy ánh mắt của hắn nhưng không đáp, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu về phía cửa, rồi tiếp tục băng bó cho Hạ Uyển.

Tuy tình trạng của họ đã khá hơn nhiều, nhưng vết thương chưa hoàn toàn khép lại.

Ngược lại, Hạ Uyển cất tiếng lạnh lùng:

"Chúng ta cũng vừa mới tỉnh lại."

Tào Tam Tuế không phải kẻ ngốc, hắn lập tức buột miệng:

"Có phải Coca có vấn đề không?"

Hạ Uyển gật đầu.

"Thế Trình Thực đâu?"

"Đang canh gác bên ngoài."

Nghe xong, Tào Tam Tuế nhíu mày căng thẳng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!