Chương 1: Đỡ đẻ (⁠•⁠‿⁠•⁠)

"Bác sĩ! Bác sĩ! Tôi… tôi sắp sinh rồi!"

Trong căn phòng khám tối tăm, tiếng kêu thảm thiết xé gan xé ruột vang vọng. Một người phụ nữ toàn thân bê bết máu, bị trói chặt trên chiếc ghế sinh rỉ sét cũ kỹ, đang vặn vẹo giãy giụa như phát điên.

"Mau lên! Bác sĩ, mau lại đây xem! Nó… nó sắp ra rồi!!"

"Sao ông còn chưa lại đây!? Bác sĩ! Bác sĩ!? Ông có thật là bác sĩ không vậy!? Mau lại đây xem đi!!!"

Tiếng hét của sản phụ càng lúc càng chói tai, động tác giãy giụa cũng ngày càng dữ dội. Thế nhưng, vị bác sĩ đứng bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn chưa thèm quay đầu nhìn cô lấy một cái, chỉ gật gật đầu, thong thả lên tiếng với vẻ hời hợt:

"Được rồi, được rồi, tới ngay đây. Đừng nôn nóng, tôi đang chuẩn bị dụng cụ đỡ đẻ. Này phu nhân, chắc cô cũng không muốn con mình vừa chào đời đã rơi xuống đất chứ?"

Những lời này như có sức mạnh chí mạng, khiến khí thế điên loạn của người phụ nữ bỗng khựng lại. Đôi mắt đỏ ngầu dần lấy lại chút tỉnh táo. Ánh mắt cô chậm rãi đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở bụng mình. Giọng cô như lẩm bẩm, khàn khàn lặp đi lặp lại:

"Con… đúng, con… Con không thể rơi xuống đất. Tôi muốn sinh con… con không thể rơi xuống đất…"

Cứ thế, cô nhắc mãi câu ấy. Cảm xúc dần bình ổn. Chẳng bao lâu sau, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng "loảng xoảng" của kim loại va chạm vang lên.

Đó là bác sĩ đang… chế tạo dụng cụ đỡ đẻ.

Những tia lửa nhỏ tóe ra từ trước mặt ông, bừng sáng căn phòng trong chớp mắt.

Sản phụ bị ánh lửa thu hút, ôm bụng quay đầu nhìn về phía ông. Đôi mắt cô lại bắt đầu đỏ lên, biểu cảm chậm rãi chuyển sang dữ tợn.

"Bác sĩ! Ông đang làm gì!? Ông làm gì vậy!?"

"Tôi? Thì theo lời cô nói thôi, tôi đang chuẩn bị dụng cụ đỡ đẻ. Phòng khám này dạo gần đây đông bệnh nhân quá, y tá đều phải đi hỗ trợ, mấy việc lặt vặt này đành để tôi tự làm."

Vừa nói, ông vừa xoay người, đưa ra cho cô xem một… cái cưa kim loại thô ráp vừa gò xong. Trên mặt ông nở nụ cười tươi rạng rỡ, thậm chí còn có chút tự hào:

"Cô xem, chuẩn bị xong rồi."

Vừa nhìn thấy chiếc cưa, người phụ nữ toàn thân run bắn. Dây trói siết vào ghế sắt phát ra tiếng rít ghê rợn.

Cô điên cuồng đạp loạn, máu đen từ người văng tung tóe.

"Ông muốn làm gì!? Đó không phải dụng cụ đỡ đẻ! Ông muốn làm gì!!"

"Phu nhân, mời cô nhìn kỹ… đây là cưa sản khoa."

Ông vừa tiến lại gần vừa đưa mắt ngắm hàng răng cưa như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, miệng tấm tắc:

"Đây là kỹ thuật đỡ đẻ hàng đầu từng đăng trên tạp chí Science. Chỉ cần dùng chiếc cưa này rạch bụng cô ra, đứa bé sẽ an toàn chào đời ngay trên ghế sinh, tránh hoàn toàn khả năng rơi xuống đất. Lại còn giảm nguy cơ nhiễm trùng nữa.

Hơn nữa, răng cưa sắc bén còn giúp vết mổ rộng hơn, đảm bảo quá trình sinh không bị… kẹt đầu."

Ông đo đạc trên bụng cô, mắt híp lại cười:

"Quan trọng nhất, phương án này… không hề tốn kém."

"Con tôi… sẽ an toàn… Con tôi…"

"Đúng vậy, phu nhân. Xin yên tâm, tôi là bác sĩ sản khoa có kinh nghiệm nhất ở đây, sẽ đảm bảo con cô bình an."

Nghe lời cam kết ấy, sản phụ bỗng trở nên kích động. Cô đập tay vào bụng, ngẩng đầu gào lên:

"Mau! Mau đỡ đẻ cho tôi! Con tôi sắp ra rồi! Mau lên bác sĩ!!"

"Được hầu hạ cô là vinh hạnh của tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!