Bên trong căn phòng tối như mực chỉ lờ mờ nhìn thấy hai bên giường đều có người nằm, Tử Bi thận trọng xác nhận người nằm trên giường.
Sau khi xác nhận có ba người, ông liền thu hồi đạo cụ rồi nhấc nhẹ tay lấy mộc bài ra khỏi móc treo, sau đó xoay người trở về phòng.
Tử Bi không hề biết, nói thẳng ra là ông không ngờ tới những hành động lén lút này của ông đã bị một người nằm trên giường phát hiện.
Giấc ngủ của Mạnh Luân luôn không sau nên từ lúc nghe tiếng động bên ngoài anh đã thức, nhưng để chắc chắn anh luôn giữ tư thế nằm im mà nhắn mắt lại, đến khi nghe tiếng bỏ đi của ông ta anh mới mở mắt ra nhìn cánh cửa.
Không cần phải suy nghỉ cũng biết ai là người đang giở trò với phòng anh.
Mạnh Luân ngồi dậy cầm tấm mộc bài trơ trội trên bàn nhỏ gần giường, anh đi ra cửa động tác nhẹ nhàng không để bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Mở cửa nhìn lên móc treo của cửa, đúng như anh nghĩ mộc bài đã biến mất, dường như bọn họ muốn đẩy cả căn phòng này vào đường chết.
Mạnh Luân đưa mộc bài cầm trên tay lên muôn treo lên mốc nhưng rồi anh ngừng lại, khẽ nở một nụ cười anh buông lỏng tay cầm mộc bài trở lại vào phòng.
Không phải các người muốn chúng tôi chết sao, vậy thì tôi sẽ cho các người không ngủ yên ổn.
Mạnh Luân híp mắt suy nghĩ, để lại mộc bài lên bàn, anh nhẹ giọng đánh thức Trần Dương cùng Túc Nhan.
Sao vậy anh. Trần Dương vẫn còn mơ màng lẫm bẫm.
"Có chuyện làm, nhanh tỉnh táo đi." Không nói quá kĩ càng Mạnh Luân chỉ nói một câu rồi đến cạnh bàn cách giường không xa.
Anh nhìn trên bàn chỉ có một tấm ảnh cùng cái bật lửa tìm được trong phòng, không chút do dự mà anh cầm lên, trong tay anh hiện giờ có một con dao quân dụng cùng bật lửa.
Đây chỉ là những dụng cụ yếu ớt không có bất kỳ sức mạnh thái quá nào, nếu đối đầu trực diện với những thứ không biết tên kia thì không được, nhưng nếu biết cách nắm được lợi thế thì không biết chừng.
Túc Nhan chỉ cần nghe thấy Mạnh Luân kêu, cô liền không chừng chờ thức dậy, cố gắng tỉnh táo rời khỏi giường, nhưng Trần Dương thì không chịu được, cậu cứ lăn qua lộn lại nhưng không muốn mở mắt.
Mạnh Luân thấy vậy chỉ đành bất đắc dĩ mà đi đến gần, giơ chân lên rồi! Đạp.
Không một chút chừng chờ Mạnh Luân đạp Trần Dương lăn thẳng xuống giường.
A, ui. Trần Dương văng thẳng xuống giường, cậu lòm cồm bò dậy ngơ ngác nhìn xung quanh.
Túc Nhan thấy cách hai người tương tác với nhau khá thú vị, phải thân với nhau cở nào mới có thể như thế, trên hết bọn họ còn không phải anh em ruột nữa là.
"Tỉnh rồi thì lại đây." Mạnh Luân vừa đi đến cửa vừa nói.
Từ xa anh đã nghe thấy tiếng va chạm, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được, bởi vì trong không gian tĩnh lặng thế này chỉ một tiếng động nhỏ cũng thể thể phân biệt được.
Tiếng gì vậy. Túc Nhan theo sau Mạnh Luân, cô nghe được tiếng động kỳ lạ liền không khỏi hỏi.
Mạnh Luân đè lên cánh cửa, trong phòng không có thứ gì đủ nặng và chắc để chắn ngang cửa, chỉ có thể đem thân mình làm vật chắn, nghe Túc Nhan hỏi liền thản nhiên nói
"Thứ có thể giết người."
Gì, cái gì. Trần Dương vừa tỉnh táo hẳn liền nghe câu nói đầy kinh sợ của Mạnh Luân liền hoảng hốt.
"Được rồi, hôm nay không ngủ được đâu, lại đây cùng chặn cửa đi." Mạnh Luân để cả ba cùng nhau chặn, anh không chắc chắn được sức mạnh của thứ đó mạnh đến đâu, nhưng nếu cả ba cùng chặn cửa mà vẫn không đủ sức thì tìm cách khác vậy.
Túc Nhan cùng Trần Dương nghe theo mà đi lại đưa lưng đè lên cửa.
Bè bẹp, bè bẹp, bịch bịch.
Tiếng động từ nhỏ dần dần lớn hơn, giống như có thứ gì đó ở xa đang từ từ đi lại gần.
Hành lang bên ngoài phòng rất yên tĩnh, nên tiếng động của thứ bên ngoài truyền vào tai đang lớn dần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!