24.
Thế là, người nào đó được nói là đứa bé 8 tuổi đã được Diệp Thừa bón đồ ăn cho suốt chặng đường trên máy bay.
Sau khi xuống máy bay, tôi bất ngờ nhìn thấy bố tôi ở sân bay.
Người đàn ông đang ngồi trên chiếc Lincoln kéo dài, với vẻ mặt lạnh lùng và xa cách.
Ông ấy nói sẽ đưa tôi về nhà họ Bạch ăn tối.
Trong lòng tôi không tình nguyện nhưng không có cách nào từ chối.
Bố tôi nói với tôi rằng ông sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu cho tôi mời khách và bạn bè thân thiết.
Một mặt, là để chúc mừng việc tôi đỗ đại học, mặt khác, là để mừng lễ trưởng thành sắp tới
Tôi tham dự bữa tiệc với tư cách là con gái nuôi của ông, có thể coi như chính thức công khai thân phận người Bạch gia của tôi trước mọi người.
Cho dù là con nuôi nhưng tôi cũng được yêu thương mà lo sợ.
Bị lãng quên là chuyện bình thường, nhưng thỉnh thoảng được nhớ đến vẫn có chút khó chịu.
Vào ngày tổ chức tiệc, tôi chỉ yêu cầu thợ trang điểm trang điểm đơn giản cho mình.
Bộ váy xa hoa sang trọng trên người lại không hợp với tôi.
Tôi xách váy trèo lên lan can tầng 2.
Nhìn những người bên dưới một cách vô cảm.
Danh tiếng nhà họ Bạch hiển hách, thế lực rắc rối phức tạp.
Khách khứa đông đúc, cảnh tiệc rượu ăn uống linh đình đúng như tôi dự đoán.
Chỉ là bản thân trong khung cảnh náo nhiệt như thế ngược lại khiến tôi cảm thấy cô đơn, lãnh đạm.
Người tôi đợi còn chưa tới.
Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, tôi uể oải đuổi mấy người nam nữ đang tát nước theo mưa lấy lòng tôi.
Không hiểu sao, lòng tôi rối bời.
Tôi luôn có cảm giác như có điều gì đó sắp xảy ra.
Diệp Thừa gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng chú ấy có việc phải làm, có thể sẽ đến muộn.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc bình tĩnh lại, theo bố lên sân khấu và đọc lên những từ ngữ hoa mỹ không chứa đựng bất kỳ tình cảm nào như robot.
Sau tiếng vỗ tay vang dội.
Ánh đèn mờ đi, ai đó đẩy chiếc bánh ngọt cao vài tầng bước ra từ trong bóng tối.
Mọi người đang chờ tôi.
Khi ánh đèn sáng lên, Diệp Thừa đã thong dong đứng cạnh tôi.
Trên lông mày của chú ấy hiện vẻ dịu dàng rung động, giống như vầng trăng treo trên bầu trời, đôi mắt hoa đào nở nụ cười.
Lúc này, chú ấy cúi xuống cười nói với tôi: "Tiểu Bạch của chúng ta cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!