42.
"Gái à, con làm con gái nuôi của bác đi, bác bảo đảm sẽ đối xử tốt với con hơn nó?"
Mẹ Diệp Thừa hưng phấn nắm lấy tay tôi, có thể thấy được bà đã nhịn rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà nhéo mặt tôi hai cái.
Diệp Thừa đỡ trán.
Vẻ mặt bất lực: "Mẹ, Tiểu Bạch là vợ con thế chẳng phải cũng là con gái của mẹ sao?"
Cả đời này con trai mẹ chỉ thích một người.
Lại còn ngang nhiên cướp đoạt tình yêu.
Mẹ của Diệp Thừa đột nhiên nhận ra vấn đề này: "Cũng đúng nhỉ?"
"Nhưng mà, nhóc ơi, sao con lại thích nó?"
Lại nữa.
Diệp Thừa hạn hán lời:
"Con nghi mình không phải con ruột của mẹ."
Mẹ Diệp Thừa nhìn anh ấy với ánh mắt ghét bỏ, khinh bỉ nói: "Trâu già gặm cỏ non, hời cho con quá rồi."
"Mẹ, nếu mẹ tiếp tục như vậy, con sẽ không quản lý công ty nữa, sẽ để bố con quay lại làm việc."
"Con dọa mẹ à?" Mẹ Diệp Thừa lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn màn hình làm nũng: "Cục cưng Đình ơi, con trai anh bắt nạt em kìa?"
Tôi chậc lưỡi.
Cuối cùng, để an ủi mẹ, Diệp Thừa đành nhẫn nhịn cho bác mượn tôi một ngày.
Ban đầu, tôi luôn dè dặt, giữ phép xã giao và giữ khoảng cách với bậc bề trên.
Nhưng mẹ Diệp Thừa dắt tay tôi đi dạo phố còn ăn cùng một ly kem với tôi.
Trong lúc uống trà chiều, bà giới thiệu tôi với các chị em của mình: "Đây là con dâu của tôi, các chị chỉ được nhìn chứ không được chạm vào".
Ánh mắt bà ấy trong veo vừa hoạt bát lại vừa ngây thơ, dường như bằng vai phải lứa với tôi.
Dần dần tôi không còn bó tay bó chân nữa.
Thực sự mở rộng lòng mình.
Đối xử chân thành với bà ấy.
43.
Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Vào dịp Tết Nguyên đán, Diệp Thừa nói sẽ đưa tôi về nhà.
Nhân tiện ăn cơm với bạn của anh ấy.
Hai chúng tôi hẹn hò nửa năm.
Quả thực tôi còn chưa gặp bạn anh ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!