Anh tức giận cái gì chứ? Hứa Chi Nhan trốn trong nhà vệ sinh, vừa nghĩ vừa nhíu mày.
Bên ngoài đã không còn động tĩnh, cô vừa định bước ra thì giây sau, gương mặt lạnh lùng của Cận Thương Châu bỗng xuất hiện ngay cửa. Hứa Chi Nhan giật thót, vai run lên, lúng túng nói: "Cái đó… anh đi trước đi."
Chưa kịp nói hết, một bàn tay đã đưa đến siết lấy eo cô.
Cận Thương Châu giữ lấy cổ tay cô, cúi người bế bổng cô lên vai, mang đến bồn rửa rồi đặt ngồi lên mép bệ. Anh chống hai tay lên thành, vây cô giữa khoảng trống, từ trên cao nhìn xuống.
Phía bên kia, giọng Tai Nhỏ gào lên đầy giận dữ. "Tên khốn! Mau thả A Hứa ra!"
Tiếng kêu chói tai khiến Cận Thương Châu chau mày, xoay người đi đóng cửa rầm một cái rồi khóa lại. Anh tiện tay ném chiếc áo ngủ trên vai xuống bên bồn tắm, chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi.
"Anh… anh đừng làm bậy." Hứa Chi Nhan lùi người ra sau, không còn đường để trốn, lưng mảnh khảnh dán chặt vào gương, lạnh buốt sống lưng nhưng eo lại như bị thiêu đốt.
Áo sơ mi của anh mở phanh, lộ ra cơ ngực săn chắc và múi bụng rõ ràng như được tạc khắc. Mỗi bước anh tiến lại gần, đều như đang mê hoặc cô.
Cô vô thức nhắm mắt, đưa tay chắn trước người. "Anh còn tới gần nữa em sẽ hét lên đó."
"A….." Mười đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó, rắn chắc đến mức khiến tai cô đỏ bừng.
Giọng anh trầm thấp sát bên tai. "Em chạm thử đi, nó sẽ không giận nữa."
"Cận Thương Châu!" Mặc kệ nó giận hay không, bây giờ, ngay lúc này, cô giận muốn chết!
"Anh nói là trái tim" Cận Thương Châu bật cười, "Em nghĩ là gì?"
Giống như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào người, cô mở bừng mắt, ánh mắt ngượng ngùng hiện rõ, cười gượng rút tay lại, áp lên ngực. "Ai bảo anh không nói rõ ràng, làm em hiểu lầm."
"Em nghĩ là gì?" Anh hỏi.
Hứa Chi Nhan né tránh ánh mắt anh. "Thì…" Cô lầm bầm lí nhí, "Cơ… bụng."
"Muốn sờ thử không?"
"……"
"Trước đây đã từng sờ chưa?" Cận Thương Châu hỏi một câu chẳng ai dám hỏi. "Bạn trai cũ em có không?"
"Anh ấy còn trẻ con, chẳng để ý mấy chuyện đó."
"Nếu đã tệ như vậy, sao em vẫn còn nhớ tới hắn ta?"
"……" Hứa Chi Nhan cứng họng, không nói được lời nào.
"Hứa Chi Nhan." Ánh mắt anh sâu thẳm, "Anh có thể hôn em không?"
Nếu em không thích, có thể từ chối. Nhưng xin đừng nói mấy câu kiểu "anh đi tìm người khác giải quyết đi". Anh không muốn nghe, và cũng sẽ không làm vậy.
Không bất ngờ, Hứa Chi Nhan lắc đầu: "Không được."
"Được." Anh cũng không ép, "Anh có thể đợi em bao lâu cũng được, nhưng anh cũng có nguyên tắc. Anh tuyệt đối không chấp nhận vợ mình đi tìm người đàn ông khác để "giải quyết". Anh không rộng lượng như em nghĩ đâu. Đã kết hôn rồi, em chỉ được chọn anh. Nhưng anh sẽ đợi."
Đúng thật, tự dỗ bản thân mình, nhẹ nhàng như không.
Từ hôm đó, Cận Thương Châu không nhắc lại chuyện kia nữa.
Anh mua từng thùng từng thùng thịt bò khô cho Tai Nhỏ, chất đầy ban công phòng ngủ. Tai Nhỏ lần đầu tiên chịu khen. "Nhìn kỹ thì… kẻ xấu cũng khá đẹp trai."
Câu đó được nói bằng giọng của Cảnh Gia Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!