Chương 7: Đau bao nhiêu thì ra sức bấy nhiêu.

"Không đời nào." Cận Thương Châu bình thản đáp.

Không khẳng định, cũng chẳng phủ nhận, chỉ dùng một câu hỏi ngược để chống đỡ, Hứa Chi Nhan không nhịn được cười: "Không nhìn ra đấy, tổng giám đốc nhà họ Cận mà cũng sợ tiêm cơ à? Anh dễ thương thật luôn đó."

"Dễ thương?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng đè thấp, nhấn mạnh từng chữ. "Em vừa dùng từ dễ thương để miêu tả anh?"

"Chẳng lẽ anh không dễ thương?" Cô chớp mắt, giả bộ vô tội một cách rất thành thật.

Trong khoảnh khắc, sắc hồng lặng lẽ lan lên cổ cô, theo đường xương quai xanh loang dần đến cằm, má rồi cả gương mặt đỏ ửng như vừa mới uống rượu, tuy biểu hiện đến hơi muộn.

Cận Thương Châu chau mày, có phần lo lắng: "Em uống rượu à?"

Cồn trong sữa quá nhẹ nên anh không ngửi ra được, chỉ cảm nhận được hương bưởi thanh mát phảng phất nơi gáy cô.

Anh nghiêng người lại gần, giơ tay áp nhẹ lên má cô: "Nóng thật. Em còn nghe được anh nói gì không?"

Hứa Chi Nhan nhìn miệng anh mấp máy, cổ họng thì khô đến rát, hình ảnh trước mắt bắt đầu nhòe đi, từng bóng người mờ mờ trùng lặp… Là anh, rất nhiều anh.

Cô lắc đầu, gắng gượng giữ lại chút tỉnh táo: "Không cẩn thận uống nhầm một ly rượu sữa… Màu giống nhau quá, em không nhìn kỹ. Chắc bị dị ứng rồi."

Đêm tân hôn, cô dâu chú rể cùng lúc dị ứng, đúng là không yên ổn chút nào.

Sau khi bảo Khương Nam đưa Tai Nhỏ Đóa về biệt thự trước, Cận Thương Châu dìu Hứa Chi Nhan xuống hầm xe khách sạn, chuẩn bị đưa cô tới bệnh viện.

Vừa tỉnh táo một chút, cô đã níu tay anh: "Anh định đưa em đi tiêm đấy à?"

"Ừ." Anh mở cửa ghế phụ, vòng tay qua hông cô định đỡ lên xe.

Cô lập tức vươn tay bám lấy viền cửa, một chân quặp lấy cổ chân anh: "Anh xấu tính thật! Em không muốn tiêm đâu!"

Anh bật cười, nhẹ nhàng nhìn cô lảo đảo: "Ngoan nào, không tiêm thì tối nay em khó chịu đấy."

"Không tiêm!" Cô ôm chầm lấy chân phải anh, đuôi tóc nhẹ lướt qua ống quần tây: "Kim tiêm to lắm, em sẽ đau đó."

Kim to hồi nào. Cô đúng là giỏi làm nũng.

Cận Thương Châu nuốt khan, không biết để tay vào đâu. Nhìn cô ôm chân không buông, hai chân còn trượt trượt đan lấy bắp chân anh.

Hầm xe ẩm nóng, anh cũng bắt đầu thấy nóng.

Anh kéo lỏng cà vạt, rồi nghiêng người mở cửa sau xe.

Một tay ôm lấy cô, bế từ ghế phụ ra ghế sau, để cô vòng tay qua lưng anh, đặt xuống ngồi ổn rồi mới khom người bước vào.

"Rầm" một tiếng, cửa xe đóng sầm lại — là Hứa Chi Nhan dùng chân đạp mạnh.

Bị bất ngờ, Cận Thương Châu hơi khựng lại, tay không biết đặt vào đâu.

Giây sau, cô mười ngón đan chặt tay anh, giơ cao qua đầu, ép xuống ghế sau. Thân thể nghiêng xuống, loạng choạng lại sát gần.

Có vẻ mắt cô mờ đi rồi, trán chạm trán, môi cũng chỉ còn cách nhau vài milimet.

Cô mặc váy dây cổ chữ V, mùi nước hoa trên da nhè nhẹ lan ra. Anh ngồi căng cứng, không dám động đậy. Vạt váy mỏng phủ lên khuy quần anh, vị trí sát đến mức… tưởng tượng cũng không nổi.

"Cận…"

"Suỵt." Cô cắt lời, ngồi hẳn xuống, khoảng cách giữa hai người bị lấp đầy.

Cô thở dài, thì thầm: "Xe anh cứng thật, ngồi không dễ chịu tí nào. Cởi áo ra cho em lót ngồi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!