Chương 6: Mài nhọn răng chờ em.

Hứa Chi Nhan bất chấp tất cả, kéo cổ áo sơ mi của anh, mạnh mẽ kéo về phía trước: "Muốn hôn thì hôn, đừng nhắc đến người khác."

"Gâu!" Tai Nhỏ hùa theo. "Nếu dám mạnh tay, ta cắn ngươi què chân."

Quả nhiên, chó giống chủ, một giọng điệu y hệt nhau.

Cận Thương Châu bị hai mẹ con bắt nạt tơi tả, vậy mà vẫn bật cười khẽ, trầm thấp.

Bên ngoài cửa, Đồ Mẫn đang định mở cửa bước vào thì bị một tiếng chó sủa dọa giật mình, tay cầm tay nắm cứng đờ.

Đúng lúc ấy, một giọng nữ vang lên ngay sau lưng khiến bà hồn bay phách tán:

"Dì đang làm gì thế ạ?"

Quay đầu lại, thấy là Tần Tư Bảo.

Bà thở phào một hơi, vẫn chưa hết bối rối: "Là con à, Tư Tư, đi nhẹ thôi làm dì sợ hết hồn. Dì… dì định vào trong gọi Nhan Nhan, con có việc gì à?"

Tần Tư Bảo đỏ mặt không rõ lý do, ấp úng: "Con tìm Nhan Nhan, có chuyện muốn nhờ em ấy giúp."

"Vậy dì không vào nữa." Đồ Mẫn cười hiền, "Con giúp dì nhắn với Nhan Nhan là nhanh thay váy cưới đi, họ hàng đang chờ."

Nói xong, bà quay người rời đi.

Tần Tư Bảo đặt tay lên tay nắm cửa, đẩy ra. Ánh mắt cô ấy lập tức trở nên cảnh giác.

Chỉ thấy Hứa Chi Nhan đang ôm lấy cổ Cận Thương Châu, cả hai thân mật sát gần nhau. Thấy có người bước vào, cả hai cùng nhìn sang, kể cả Tai Nhỏ.

Trong một thoáng, Hứa Chi Nhan đẩy anh ra, cố làm ra vẻ điềm nhiên: "Anh đợi chút, bạn em đến tìm. Mấy chuyện của tụi mình để tối nói tiếp."

"Được." Cận Thương Châu nhướng mày nhường chỗ, "Anh đi thay đồ, không làm phiền hai người."

Cũng biết điều đấy, cô liếc anh cười nhẹ.

Tần Tư Bảo thu hết nét mặt cô vào mắt, bỗng thấy Hứa Chi Nhan lúc này trông như "cao thủ thuần hóa đàn ông". Cô ấy bật cười đầy ẩn ý: "Chết rồi, có phải chị đến không đúng lúc không? Làm gián đoạn chuyện hay của ai đó à?"

"Phiền ghê." Hứa Chi Nhan ném lại hai chữ.

"Đừng có rắc thính nữa." Tần Tư Bảo kéo ghế ngồi bên trái cô, thở dài, "Ngọt quá, hormone của chị cũng rối loạn theo."

Chỉ có phụ nữ gặp người mình thích mới bày ra bộ mặt đó, mặt đỏ tim run.

Hứa Chi Nhan không nhịn được cười, trêu: "Chị nhìn thấy ai rồi đúng không?"

"Không… không có!" Tần Tư Bảo bị nói trúng tim đen.

Cô ấy ôm mặt che giấu, giữ im lặng một lúc rồi không chịu nổi nữa, thẳng thắn: "Được rồi, chị thừa nhận. Lúc nãy tiếp khách ở bàn đầu, tim chị hơi rung động."

Phía gần bàn người thân của cô dâu, có một người đàn ông mặc vest xám khói, sơ mi đen, kiểu dáng đơn giản mà lịch lãm. Anh ta ngồi tựa lưng vào ghế, từ tốn nhận điếu thuốc từ người bên cạnh, kẹp hờ giữa hai ngón tay, môi hơi cong.

Trong ánh sáng mờ mờ, dù chưa châm thuốc, ánh mắt anh ta lại như ánh lửa hồng soi rọi tận đáy mắt cô ấy, khiến tim cô đập thình thịch.

Cô ấy biết, mình đã trúng tiếng sét ái tình.

Nghe xong, Hứa Chi Nhan khẽ bật cười.

"Cười chị hả?" Tần Tư Bảo cấu má cô, bực bội: "Lần đầu tiên chị rung động với đàn ông mà em lại cười chị."

"Không dám." Hứa Chi Nhan nhún vai, làm giọng lạ trêu chọc, "Mắt chị đỉnh thật đấy, chọn đúng người nhất trong mấy trăm khách. Trùng hợp ghê, người đó là họ hàng của em. Mẹ anh ấy là dì út của em, anh ấy là anh họ em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!