Có lẽ vì đã quá lâu không được gần gũi như thế này, đêm nay Hứa Chi Nhan ôm chặt đến lạ, cánh tay vòng chặt cổ Cận Thương Châu không rời.
Anh áp lòng bàn tay xuống gối, cúi người xuống, hôn lên tai cô, giọng khẽ khàng như thì thầm: "Nhớ anh à? Hửm?"
Anh cảm nhận được cô hôm nay rất khác, khác hẳn bất kỳ lần nào trước đây. Cô nhiệt tình một cách lạ lẫm khiến anh gần như không thể động đậy.
Hứa Chi Nhan không trả lời, chỉ vùi mặt vào ngực anh, lắc đầu, rồi chẳng hiểu sao nước mắt cứ thế trào ra.
"Sao vậy?" Anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, từng chút từng chút xóa đi nỗi đau vụng về trong lòng cô.
Cô chỉ lắc đầu, vẫn chẳng nói một lời nào, cổ họng chỉ khẽ phát ra những tiếng ưm khe khẽ.
Anh dừng lại, lặng lẽ cúi nhìn cô.
Cô từ từ mở mắt, khẽ hé môi, không báo trước gọi anh một tiếng: "Chồng ơi."
Tiếng "chồng" ấy khiến Cận Thương Châu ngẩn người.
Anh không đoán ra được cảm xúc trong lòng cô lúc ấy, chỉ lặng lẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trên má cô, dịu dàng hôn lên trán cô.
"Giờ em tin rồi, anh không chỉ có 19,6cm đâu. Về sau em sẽ không dám nói năng bừa bãi nữa." Người trong lòng đột nhiên che mặt, cả người đỏ bừng như thể đang phát sốt.
Một lúc sau, Cận Thương Châu khẽ thở ra rồi cười: "Vậy đã đo chính xác rồi chứ?"
Cô "ừ" một tiếng, quay mặt sang một bên, ngượng ngùng.
Hứa Chi Nhan đâu biết rằng, những lần trước anh đều cố nhịn, không dám đi quá giới hạn. Dù đã rất gần, anh vẫn giữ một khoảng cách, vì sợ cô đau, sợ cô không thích, sợ cô ghét anh.
Nhưng đến giờ phút này, cô không muốn anh tiếp tục kiềm chế nữa, vòng tay càng siết chặt.
Hiểu được tâm ý của cô, Cận Thương Châu giữ lấy cổ tay cô, ép lên gối, dùng nụ hôn nhẹ nhàng làm cô phân tâm.
Tất cả cuốn đi như vỡ đập không thể ngăn.
Và trong khoảnh khắc mơ màng khó lòng chịu đựng ấy, cô cuối cùng cũng nói ra lời chân thành từ sâu thẳm: "Em yêu anh."
Đây là lần đầu tiên cô nói "em yêu anh" với Cận Thương Châu theo đúng nghĩa. Cô cũng không thể xác định rõ mình bắt đầu yêu anh từ khi nào.
Có lẽ là vào cái đêm cô bị Cảnh Gia Dương bắt nạt đến mức phải nhập viện, anh đã gọi cho cô một cuộc điện thoại xuyên quốc gia, như thể nhìn thấu lớp vỏ kiên cường của cô chỉ là ngụy trang.
Cũng có thể là khi anh say rượu gọi điện than thở với cô trong quán bar, lúc cô nhìn thấy hình xăm của anh, trong đầu chỉ văng vẳng một câu hỏi: "Sao tim mình lại nhói như vậy?"
Sau đó là ở Washington, ngay trước mặt tài xế, cô không kiềm được cảm xúc mà òa khóc, lúc ấy cô mới hiểu rõ, thì ra mình đã yêu anh mất rồi.
Như anh từng nói, yêu một người không cần lý do, chỉ cần đủ lâu, trái tim sẽ tự chìm đắm.
Đêm ấy, là đêm hạnh phúc không gì sánh được.
Nửa đêm về sáng, sau khi dỗ Hứa Chi Nhan ngủ, Cận Thương Châu ngồi một mình trong thư phòng thật lâu.
Chiếc cặp mà anh dùng hồi trung học, đến giờ vẫn được giữ kỹ trong tủ.
Anh đứng dậy, mở cửa tủ, lấy ra chiếc cặp đeo vai màu đen đã cũ. Nó phồng căng lên, không chỉ chứa một chiếc thẻ học sinh.
Ngồi trở lại ghế, anh lôi ra tấm thẻ học sinh mà Hứa Chi Nhan đã làm mất suốt mười năm trời.
Anh đã bọc nhựa bảo vệ tấm hình, khiến ảnh và chữ đều không phai, không úa màu theo thời gian. Trong ảnh, cô buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc đen dài mượt, không lòa xòa rối rắm, trông rất gọn gàng dứt khoát.
Chữ viết như chính con người cô, ngay ngắn, thanh tú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!