Chương 51: Trắng tinh, ren, hai dây.

Sáng hôm sau, Cận Thương Châu lặng lẽ ghé vào phòng ngủ chính, cúi xuống hôn lên trán Hứa Chi Nhan một cái rồi rời khỏi nhà đến công ty, không nói một lời từ biệt.

Trước khi đi, anh đã chuẩn bị cho cô bữa sáng gồm hai lát bánh mì nướng, hai quả trứng lòng đào và một chai sữa chua nho trắng.

Vừa thấy anh đi khuất, Hứa Chi Nhan đã đứng bên cửa sổ dõi theo bóng dáng anh khuất dần.

Ngay sau đó, cô vội vàng chạy vào phòng thay đồ, chọn một bộ đồng phục công sở cùng tông màu với anh — váy vest xám đậm phối áo sơ mi đen bên trong, chân váy được viền ren tinh tế, vừa gọn gàng lại không kém phần quyến rũ.

Cô ăn sáng qua loa rồi lái xe đến tập đoàn Cận thị. Đúng mùa du lịch tháng tám, đường phố khu vực Tân Thần tắc nghẽn nghiêm trọng, khi cô đến nơi đã gần mười giờ sáng.

Lâu rồi không gặp, anh bảo vệ vẫn niềm nở như trước, còn đòi lái xe giúp cô xuống tầng hầm.

Cô dự định đi thẳng từ thang máy tầng hầm lên văn phòng tổng giám đốc nên đồng ý để anh ta đưa xe xuống bãi đỗ. Không ngờ người bảo vệ lại đỗ xe của cô ngay cạnh chiếc xe mới của Cận Thương Châu.

Trong lúc chờ thang máy đi xuống, một chiếc BMW ở đâu phát ra tiếng "bíp bíp". Hứa Chi Nhan ngoái đầu lại thì trông thấy Jane đang đi về phía mình.

Đã lâu không gặp, Jane cũng thay đổi phong cách. Tóc uốn sóng giờ duỗi thẳng mượt mà, phong cách ăn mặc cũng kín đáo hơn trước. Nhìn thấy Hứa Chi Nhan đang đứng trước thang máy, cô chưa kịp phản ứng thì Hứa Chi Nhan đã lên tiếng trước: "Hi."

Jane khoác túi trên vai, nghe tiếng chào liền ngoảnh lại nhưng không thấy ai, tưởng ai trêu ghẹo. Đến khi quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Chi Nhan thì lập tức bật cười, che miệng: "Nhan Nhan… à không, phu nhân tổng giám đốc, chào chị." Cô ta trêu đùa cúi người hành lễ.

Hứa Chi Nhan cũng bật cười: "Đừng gọi trang trọng vậy, đều là người quen cả."

Jane nghiêm túc lắc đầu: "Không được đâu, ở công ty phải có quy củ. Lỡ để Tổng giám đốc biết được, chắc tôi không còn đường sống."

Câu này nghe quen thật, hình như có người nào đó cũng từng nói giống vậy.

Rõ ràng Hứa Chi Nhan chưa từng có ý nghĩ gì với Jane và trợ lý Trần, nên chủ động mời Jane cùng lên thang máy.

Cửa thang máy khép lại, hai bóng người phản chiếu trong gương.

Hứa Chi Nhan nhìn Jane trong gương, mỉm cười: "Phong cách này rất hợp với cô. Không biết là vì những người xinh đẹp như các cô, phong cách nào cũng đều có thể toát lên khí chất riêng?"

Bất ngờ được khen, Jane không giấu được niềm vui, vén tóc cười: "Cảm ơn phu nhân khen, nghe được lời này của chị là đủ tinh thần làm việc cả ngày rồi."

"Cô dễ thương thật đấy." Nhân viên Cận thị ai cũng đáng yêu, vô tư và thân thiện. Chỉ có người đáng yêu nhất hiện tại vẫn chưa biết vợ mình đang trên đường lên văn phòng.

Cận Thương Châu đang ở phòng họp tiếp khách, sắc mặt anh lạnh nhạt, nghiêng người ra phía ngoài, chẳng buồn nhìn người phụ nữ đối diện.

Không khí tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc, anh khó chịu chỉnh lại cà vạt: "Cô nói xong chưa? Nếu rồi thì đến lượt tôi."

"Hai điểm. Một, làm ơn bảo Phương Cảnh tiên sinh viết một bản kế hoạch thuyết phục tôi. Hai, nếu muốn hợp tác thì lần sau đừng xịt nước hoa." Anh quay sang, "Trợ lý Trần, phần còn lại giao cho cậu."

Trợ lý Trần ở ngoài nghe thấy Tổng giám đốc gọi, liền thu dọn đồ rồi đẩy cửa vào phòng họp.

Vừa bước ra ngoài, Cận Thương Châu bị trợ lý Trần gọi lại: "Tổng giám đốc, phu nhân đến rồi."

"Hửm?" Vẻ nhíu mày của Cận Thương Châu chợt giãn ra, ánh mắt thờ ơ cũng trở nên nhẹ nhàng: "Vợ tôi đến công ty à? Trợ lý Trần, lịch trình của vợ tôi hình như cậu còn nắm rõ hơn cả tôi đấy."

"…" Trần Phóng cứng họng, tự trách không nói thì hơn.

"Thôi được rồi." Cận Thương Châu chỉnh lại cà vạt, buột miệng cười, "Trêu cậu thôi. Người trong kia giao cho cậu xử lý. Chút nữa không ai được phép vào văn phòng."

"Rõ."

Sau khi Jane rời đi ở tầng phòng thiết kế, Hứa Chi Nhan tiếp tục đi thang máy một mình lên tầng cao nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!