Hứa Chi Nhan tắm xong, đi ngang qua phòng ngủ phụ thì phát hiện cửa khép hờ, ánh đèn tràn qua khe cửa loang loáng chiếu lên mặt sàn.
Cô tựa vào tường, bên trong truyền ra giọng nam trầm thấp, dường như đang kể chuyện gì đó.
Ban đầu cô không có ý định nghe, nhưng không kìm được mà trượt người ngồi xuống sàn, vừa lau tóc vừa nghiêng tai chăm chú.
"Có thể mày không biết, nhưng tao đã thích một cô gái suốt mười năm. Quá khứ, hiện tại và cả tương lai, tao chỉ muốn ở bên cô ấy."
Đồ đàn ông tồi, có người trong lòng rồi mà còn kết hôn với mình.
Hứa Chi Nhan tức giận mắng thầm trong lòng.
Nhưng cô lại tò mò, người con gái ấy rốt cuộc là kiểu người thế nào, thế là động tác lau tóc cũng dừng lại, cô áp sát vào tường, lắng nghe.
"Hôm đầu tiên gặp cô ấy, trời mưa to lắm. Cô ấy không chút do dự nhảy xuống sông, bơi ra giữa dòng để ôm lấy một con mèo hoang. Khoảnh khắc đó, thật sự rất đẹp. Từng cử động lau nước mưa của cô ấy khiến lòng tao rối loạn. Trong số bao nhiêu người lúc ấy, tao chỉ nhìn thấy mình cô ấy."
Câu kể ấy gợi lại ký ức trong đầu Hứa Chi Nhan. Hôm đó trời mưa, Tống Duy kéo cô đi dạo cửa hàng tạp hóa. Bình thường trời đẹp thì đã đông người, hôm đó mưa to, học sinh chen chúc, đường trơn trượt.
Có một con mèo con rơi xuống sông, vùng vẫy mãi mới bơi ra giữa dòng, kêu meo meo không ngừng.
Phía trước có người dừng lại, khiến đám đông phía sau cũng phải ngừng theo, nếu không sẽ xảy ra giẫm đạp.
Mọi người xì xào bàn tán về con mèo nhỏ ở giữa sông, ai cũng đùn đẩy "cậu đi cứu đi", không ai muốn nhảy vào dòng nước đen ngòm đầy rác rưởi ấy.
Hứa Chi Nhan vừa định nhảy xuống thì bị Tống Duy giữ lại: "Nguy hiểm lắm Nhan Nhan, con sông ấy nhiều năm rồi không ai dọn rác, đầy vi khuẩn. Cậu lại đang trong kỳ nhạy cảm, dính nước sẽ khó chịu đấy. Nếu nhiễm trùng, cả đời cũng sẽ đau đó."
Cô do dự một chút, nhưng khoảnh khắc ấy, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: "Biết đâu lại giảm khả năng mang thai."
Nếu là chuyện tốt như vậy, thì nhất định phải làm. Cô cởi áo khoác đồng phục, tháo giày, lao mình xuống nước.
Tay bơi của cô chỉ ở mức nhập môn, khá vất vả.
Nhưng dưới ánh mắt của biết bao người, cô chưa bao giờ bơi nghiêm túc như vậy trong lớp học bơi.
Khi ôm lấy con mèo con, cô đã bắt đầu thấy không khỏe. Toàn thân ướt sũng, quần đồng phục dính chặt vào hai chân, di chuyển rất khó khăn.
Thế nhưng khi nhìn con mèo nhỏ bé ấy, đôi mắt nó đẫm lệ dụi vào lòng cô, trái tim cô mềm nhũn, không đành lòng buông tay.
Cô bơi đến bờ, Tống Duy đón lấy con mèo ôm vào lòng, rảnh tay kéo cô lên.
Cô nhấc tay áo ngắn ngửi thử, mùi hôi nồng nặc, tiện tay nhặt áo khoác từ đất buộc quanh eo, chỉ để che cái quần ướt dính đầy bùn, rồi mang giày.
Cầm lấy tờ giấy Tống Duy đưa, Hứa Chi Nhan cười nói: "Mẹ tớ mà thấy tư thế bơi này chắc sẽ khen tớ đấy. Luyện ba tháng cũng không bằng thực chiến một lần. Nhanh, khen tớ đi."
Tống Duy vừa buồn cười vừa đau lòng: "Cậu còn đùa được à, quần đồng phục bó sát người rồi đấy. Cậu thật giỏi, thay mặt mẹ nuôi khen cậu một câu, không hổ là con gái do tớ nuôi lớn."
"Ê, giọng điệu không giống rồi," Hứa Chi Nhan cười, vừa lau trán, má và cổ, "Mẹ tớ chỉ biết chọt trán mắng "ra dáng đấy" thôi."
Đám đông dần tản đi, cô ôm con mèo hoang vừa đi vừa trò chuyện với Tống Duy, hướng về cửa hàng tạp hóa.
Mùi trên người cô quá nặng, đứng ngoài cửa nói vọng vào: "Tớ muốn một chai sữa chua, vị nho trắng. Hết thì lấy đào trắng cũng được. Tớ đợi ngoài này."
Nâng con mèo lên dưới ánh đèn, cô trầm ngâm: "Nếu không phải mẹ Đồ Mẫn cấm nuôi thú, chị nhất định sẽ đưa em về nhà. Xin lỗi nha, mèo nhỏ, cứu mà không nuôi, em sẽ không giận chị chứ."
Cô đứng ngoài lẩm bẩm, đi qua đi lại, đột nhiên nảy ra ý định nhờ ông chủ cửa hàng, van nài mãi, miệng khô rát, chưa bao giờ hạ mình như thế, may sao ông chủ đẹp trai lại có tâm, cuối cùng cũng đồng ý.
Tống Duy cũng vừa lúc đi ra, đưa cho cô một chai sữa chua đào trắng: "Lại bán hết rồi, không hiểu sao ai cũng thích vị nho trắng, chịu khó uống tạm nhé."
"Không sao." Hứa Chi Nhan vặn nắp, ngửa đầu uống một ngụm, "Tớ thấy vị đào trắng cũng ngon mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!