Tai Nhỏ một chân giẫm lên ngực Cận Thương Châu, một chân khác thì cào cào cổ áo anh ta. Nó dùng giọng người nghiêm khắc quát lớn: "Khốn nạn! Không cho phép ngươi chạm vào mẹ Tiểu Hứa của ta! Ba từng nói rồi, đồ ăn do đàn ông khác cho, đều có độc!"
Tình cảnh kỳ lạ đến mức khiến người ta kinh ngạc. Hứa Chi Nhan vô thức ném bó hoa đang cầm trong tay, nghiêm giọng quát: "Tai Nhỏ, không được vô lễ với người khác! Mau trở lại đây với mẹ!"
Đúng là tạo nghiệt. Cô cứ ngỡ từ sau khi trở về Ngô Lâm, Tai Nhỏ sẽ không còn mở miệng nói chuyện nữa. Không ngờ nó lại chọn đúng một dịp long trọng thế này, dùng giọng nói y đúc bạn trai cũ để chỉ trích người chồng hiện tại của cô.
Hứa Chi Nhan lúng túng đỡ Cận Thương Châu đứng dậy, gượng gạo cau mày nói: "Xin lỗi, lỡ làm anh bị thương. Anh Cận là người tốt, chắc sẽ không chấp nhặt với một con chó đâu nhỉ."
Không ngoài dự đoán, Cận Thương Châu bình thản đáp: "Không sao. Người đông, phản ứng quá khích là bình thường."
Toàn trường tạm thời rơi vào hỗn loạn. Cha xứ cứng họng, nhất thời quên luôn bước kế tiếp là gì. Không ai ngờ một con chó Alaska lại có thể mở miệng nói tiếng người. Khách khứa đứng xem đều mắt tròn mắt dẹt.
Người nhà họ Cận đưa mắt nhìn nhau, lần đầu tiên được chứng kiến cũng không biết phải phản ứng ra sao.
Có người bật cười, cho là nực cười;
Có người mặt sầm như đêm tối, lặng lẽ dõi theo Hứa Chi Nhan không nói gì.
Bắt gặp ánh mắt lo lắng từ Đồ Mẫn, Hứa Chi Nhan khẽ thở dài.
Tiếng thở dài theo gió lượn lờ truyền vào tai, Cận Thương Châu nghiêng đầu nhìn cô, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng: "Cần anh lên tiếng không?"
"Không cần, chuyện này không liên quan đến anh." Hứa Chi Nhan buột miệng, rồi lập tức sửa lại, "Ý em là… chuyện này đúng là em sai trước. Về chuyện của Tai Nhỏ, em đã giấu anh rất nhiều điều. Cho nên, em muốn nói riêng với anh một chút."
"Được." Cận Thương Châu không từ chối.
—
Buổi lễ cưới ngoài trời kết thúc trong hỗn loạn, hai bên gia đình nhanh chóng sắp xếp khách khứa vào bàn tiệc. Những người không kịp dự lễ cũng đã ngồi vào chỗ trong sảnh tiệc, bàn tán xôn xao chuyện chó Alaska biết nói.
"Thông gia, thật mất mặt rồi." Đồ Mẫn ngồi không yên, "Con bé nhà tôi từ nhỏ được ba nó cưng chiều quá nên mới thành ra vậy, nhưng nó tuyệt đối không phải đứa hư. Con chó kia là nó nhặt được khi học đại học ở ngoài tỉnh, thấy tội nghiệp nên không nỡ cho đi, đành tự mình nuôi."
Tính cách Hứa Chi Nhan vốn thẳng thắn, nhưng tuyệt đối không phải người xấu.
Khương Nam là người hiểu chuyện, vốn đã quý mến cô, nay càng cảm thông:
"Chuyện này có gì đâu. Ngược lại còn khiến tôi thấy Nhan Nhan là đứa con gái có lòng tốt, không cần để bụng. Coi như một tiết mục đặc biệt trong lễ cưới đi, cũng thú vị mà, đời tôi mới thấy có con chó biết nói đó."
"Hại tôi lúc nghe nó nói mà hồn vía lên mây. Nhan Nhan từ kinh thành trở về kể tôi còn không tin, hôm nay mới thật sự giật mình."
"Tôi nghe giọng là biết có gì không ổn rồi." Ông Hứa bất chợt chen vào. Chó thì phải sủa, mở miệng nói năng cứ như đàn ông, không thấy đáng sợ à? Chưa kể giọng nói còn y hệt tên cặn bã nào đó.
Đồ Mẫn huých tay chồng, lườm: "Ông nói nhiều quá. Nhan Nhan bị ông chiều hư cả rồi."
"Chuyện đó chẳng phải rõ ràng sao? Con gái tôi, không tôi chiều, chả lẽ để người khác đối xử tốt với nó à?"
"Câm miệng."
Không có người mẹ nào không thương con gái. Đồ Mẫn ngoài miệng thì cứng rắn, nhưng trong lòng lại mềm như nước: "Nhan Nhan từ nhỏ tới giờ chưa từng chịu khổ gì. Lần duy nhất chịu khổ chắc là khi một mình chạy lên tận kinh thành xa ngàn cây số học đại học. Giờ nghĩ thông suốt, quay về bên cạnh tôi với ba nó, lại còn chịu gả cho người ta." Giọng bà lạc đi, "Thôi, không nói nữa."
Khương Nam cũng là người làm mẹ, nghe thế lại xúc động theo.
Lúc này nói gì cũng vô ích, chỉ còn lời hứa chân thành: "Thông gia cứ yên tâm. Thời gian sẽ chứng minh, Tiểu Châu nhà tôi cưới được Nhan Nhan là phúc của nó."
Lời nói là thế, nhưng Đồ Mẫn vẫn đỏ hoe mắt: "Nói lâu vậy rồi, để tôi đi xem hai đứa trẻ thế nào."
Bà đứng dậy khỏi bàn, lấy cớ lau mắt.
Ông Hứa lặng nhìn bóng vợ rời đi, trong lòng cũng ngổn ngang. Gả con gái, không phải là ông không đau, chẳng qua cả ngày cố tỏ ra mạnh mẽ, cố nặn ra nụ cười gượng gạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!