Chương 49: Em xứng đáng có được điều lãng mạn nhất.

Buổi biểu diễn kết thúc, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.

Hứa Chi Nhan thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cận Thương Châu, đơn giản chỉ là muốn biết trước đây anh từng đệm đàn cho ai.

Cô lặng lẽ đưa chân về phía anh, định chạm khẽ thì bất ngờ cảm thấy một bàn tay nắm lấy chân phải của mình.

Cô khựng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Cận Thương Châu.

Vẻ ngoài anh vẫn đường hoàng điềm đạm, bộ dáng chẳng có gì khác thường, vậy mà dưới gầm bàn, bàn tay anh đang siết lấy chân cô.

Cô nhấc nhẹ chân phải, khẽ giẫm lên chân trái của anh.

Ý xấu chưa kịp che giấu đã bị Đồ Mẫn bắt quả tang: "Nhan Nhan, con đang làm gì đó?"

Hứa Chi Nhan vội rụt chân lại, lúng túng lắc đầu: "Không… con đâu có làm gì đâu."

Cô nghe rất rõ, người đàn ông bên cạnh khẽ bật ra một tiếng cười trầm thấp từ cổ họng.

Cô cấu nhẹ lên đùi anh một cái, chưa kịp nhìn anh thì đã nghe thấy có người hỏi: "Tình cảm tốt như vậy, định khi nào có em bé đây?"

Cô sặc nước, vội lấy tay che miệng ho rũ rượi.

Giờ mà đã bàn chuyện con cái thì hơi sớm quá. Họ mới cưới chưa đầy bốn tháng, thời kỳ mặn nồng còn tới sáu tháng nữa.

Cô cúi đầu ăn cơm, né tránh đề tài này hết mức có thể.

Không ngờ lại nghe thấy Cận Thương Châu nhẹ giọng đáp: "Không nằm trong kế hoạch."

Câu nói vừa thốt ra, không khí quanh bàn ăn lập tức trở nên im bặt.

Cô của anh cố gắng gạn hỏi thêm: "Là tạm thời chưa tính đến, hay là… sau này cũng không định?"

Anh biết họ đang mong chờ điều gì, nhưng cố tình không chiều lòng: "Vĩnh viễn không nằm trong kế hoạch."

Cả bàn lặng thinh, không ai cười nổi nữa.

Câu trả lời quá đỗi thẳng thừng khiến Hứa Chi Nhan không kịp phản ứng. Cô cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt đang găm thẳng vào mình.

Cô không muốn ngẩng đầu, nhưng chỉ vài giây sau đã nghe Đồ Mẫn gọi tên: "Hứa Chi Nhan, con nghĩ thế nào?"

Cô nào dám nghĩ gì, dù có cũng không biết nên nói thế nào cho vừa.

Cận Thương Châu đưa tay ra nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt. Ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng có thêm can đảm, bình tĩnh đáp: "Cả đời này con chưa từng nghĩ mình sẽ có một đứa con của riêng mình."

Một tiếng "Cái gì?" như sấm dội, chính là từ Đồ Mẫn thốt ra.

Hứa Chi Nhan giật nảy mình, nắm tay Cận Thương Châu càng chặt hơn.

Anh dù bị cô cấu cũng vẫn giữ được phong thái bình thản: "Chuyện này bọn con đã thảo luận rồi, và cùng đi đến quyết định. Dù mọi người có nói gì, bọn con vẫn sẽ kiên định với lựa chọn không sinh con. Mong các bậc trưởng bối đừng gây áp lực cho bọn con."

Anh thật sự dám nói, Hứa Chi Nhan liếc nhìn, thấy sắc mặt Đồ Mẫn đã tối sầm. Một dự cảm không lành chợt dâng lên, cô biết những mâu thuẫn chất chồng suốt thời gian qua, rất có thể sẽ bùng nổ ngay hôm nay.

Tiếng ghế bị kéo phát ra một âm thanh chát chúa.

Đồ Mẫn đứng dậy, lạnh lùng liếc Hứa Chi Nhan một cái: "Nếu không muốn mất mặt thì ra ngoài nói chuyện với mẹ cho rõ ràng."

Đồ Mẫn không phải người dễ chấp nhận. Trong mắt bà, kết hôn là để duy trì dòng dõi. Huống hồ Khương Nam chỉ có một người con trai là Cận Thương Châu.

Nếu vì Hứa Chi Nhan mà Cận Thương Châu không chịu sinh con, khiến họ Cận không có người nối dõi, bà không còn mặt mũi nào để nhìn mặt Giang Nam nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!