Chương 47: cm.

Cô dị ứng đến mức không còn chút sức lực nào, tựa vào lòng Cận Thương Châu, má ửng hồng lấm tấm mồ hôi, giọng mỏi mệt: "Em buồn ngủ rồi."

Anh nhanh chóng tháo dây nịt nơi cổ tay, giữ lấy cổ tay cô rồi xoay người cô lại, một tay siết chặt eo cô, cúi đầu hôn lên môi.

Tường xiêu mái sập, nhưng anh lại nhường bước.

Nụ hôn cứ thế tiếp diễn, chẳng bao lâu, Hứa Chi Nhan mang theo giọng mũi khẽ nức nở: "Tha cho em đi… em xin anh."

Anh khẽ cười, gỡ cà vạt xuống, dừng lại một nhịp.

Cô vừa mới gượng dậy khỏi lòng anh, anh đã nhân cơ hội ôm cô bế lên, rời khỏi ghế sofa, bước tới giường.

Ánh đèn vàng nhạt phủ khắp căn phòng, trong mắt cô đọng lại một tầng lệ mỏng.

Anh cúi người áp xuống, nhẹ nhàng hôn đi giọt nước nơi khóe mắt, dịu giọng hỏi: "Anh làm em đau à?"

Cô nhắm mắt, khẽ lắc đầu. Đúng lúc đó, điện thoại rung lên một tiếng.

Cận Thương Châu đan tay vào mười ngón tay cô, giơ cao qua đầu, Hứa Chi Nhan cảm thấy dưới thắt lưng mình được kê thêm một chiếc gối mềm.

Anh thẳng người dậy, với lấy điện thoại trên táp đầu giường, nhập mật mã "210412", mở khóa thành công rồi bấm vào WeChat.

Màn hình hiện ra cái tên ghi chú được ghim trên đầu. Anh nhếch môi cười: "Puppy? Em thích anh làm cún của em đến vậy à?"

Nói rồi tay lại khẽ trêu chọc vài lần, cô muốn phản bác nhưng đành bất lực, định giật lại điện thoại, nhưng lòng có mà sức thì không.

Tầm mắt anh trở lại màn hình, ánh mắt trầm xuống.

Tin nhắn mới đến từ một người tên Cao Chính Hiền.

"Nhiều người quá, tôi không tìm được cậu ở sân bay. Cậu không giận chứ?"

Cận Thương Châu lạnh mặt, gửi lại một dấu hỏi.

Rồi quay sang hỏi cô: "Xoá được không?"

Cô mơ mơ màng màng, cũng chẳng để ý là gì, chỉ gật đầu.

Sau đó, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

Cảnh cuối cùng cô nhớ được khi tỉnh lại, mắt bị bịt bằng chiếc cà vạt, còn dây nịt thì quấn quanh bắp đùi.

Cận Thương Châu mạnh mẽ ghì lấy tay cô, váy ngủ trên người bị kéo rách gần hết, mà anh thì vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ gọn gàng, không hề xô lệch.

Cô tức đến nghẹn, tay lần xuống chạm nhẹ vào ống quần ngủ của anh.

Còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to của anh đã từ phía trước giữ lấy vai phải của cô, kéo cả người cô đè lên gối, giọng chẳng chút xấu hổ: "Ngủ với anh thêm chút nữa."

"…." Hứa Chi Nhan nắm lấy cổ tay anh, liếc nhìn đồng hồ, không muốn đùa nữa: "Em hẹn gặp Lâm Lâm lúc hai giờ chiều, giờ đã mười hai giờ rồi. Anh định để em trễ hẹn sao?"

Tối qua bị anh dày vò đến mấy giờ cô cũng chẳng nhớ, cả người rã rời. Người đàn ông từng trải như Cận Thương Châu, quả thật đáng sợ. Nếu sớm biết thế, cô nên xin Tống Duy hai hộp thuốc an thần, nếu không chắc chẳng còn sức mà thoát thân.

Cô hất tay anh ra, lật người rời khỏi giường.

Vào phòng tắm chỉnh đốn gần nửa tiếng, đến khi bước ra thì thấy Cận Thương Châu áo quần chỉnh tề, đang đứng trước gương lớn, ngước mắt nhìn cô.

Cô không mang theo quần áo để thay, tay vô thức siết lại, do dự mở lời: "Cái đó… anh có thể…"

Thấy vẻ ngượng ngập của cô, anh không vòng vo: "Vali đang được gửi tới, anh đã bảo người đem qua rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!