Chương 46: Bé con… dùng chân giẫm lên anh đi.

"Phiền anh có thể đưa tôi gặp anh ấy được không?" Hứa Chi Nhan lập tức muốn gặp anh. Giọng nói của anh, hương thơm quen thuộc, cái ôm ấm áp, và cuối cùng là khuôn mặt đó, từng thứ một lướt qua trong đầu cô, cùng với nỗi nhớ thấm vào tận xương tủy suốt những ngày đêm dài đằng đẵng.

Lần đầu tiên, cô gần như cuồng dại mà khao khát được gặp anh.

Từ phòng này sang phòng bên chỉ vài bước, vậy mà cô cứ loạng choạng va vào tường bao nhiêu lần cũng chẳng nhớ nổi.

Nhân viên phục vụ định đỡ cô, cô lại lắc đầu gạt mái tóc rối, chính bản thân cũng không rõ mình đã say hay chưa.

Đến nơi, người phục vụ gõ cửa. Chưa kịp vào, giọng trầm của người đàn ông bên trong đã vọng ra trước: "Vào đi."

Hứa Chi Nhan ra hiệu cho người phục vụ rời đi bằng ánh mắt, rồi một mình đứng ngoài cửa, mè nheo mất gần một phút mới chịu đẩy cửa bước vào.

Trước mắt là bóng lưng thẳng tắp của anh, hương trầm dịu nhẹ trên người anh theo gió mà lan đến.

Cô dõi theo, anh đứng dậy, tầm mắt cô lập tức bị anh chiếm trọn, và cuối cùng, cô được ôm vào lòng anh.

Anh dùng một tay khép cửa, tay còn lại vòng ra sau ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào cánh cửa, những nụ hôn dịu dàng rơi lên trán cô, mi mắt cô, đầu mũi cô.

Anh nâng cằm cô lên định hôn, nhưng cô lại bất ngờ cúi xuống, lách khỏi vòng tay anh, chạy ra ghế sofa ngồi xuống: "Không phải anh nói tháng Tám mới về à? Hình như sớm hơn dự kiến hai ngày."

Cận Thương Châu dựa lưng vào cửa, không mặc vest, dáng vẻ lười nhác thoải mái: "Không hoan nghênh anh sao?"

Cô cười khẩy một tiếng: "Người ta phát thanh rõ ràng rồi, hoan nghênh quý khách đến Kinh Thành. Tôi là cái gì, đâu dám ngăn bước đại giá của ngài Cận?"

Cô còn có tâm trạng đùa, chứng tỏ cô đã không còn giận nữa.

Anh thuận theo cô, nói: "Thành phố này không từ chối ai, nên anh muốn hỏi, chỗ của Tổng giám đốc Hứa có phải cũng mở cửa với tất cả?"

"Ai đến cũng hoan nghênh, chỉ trừ anh." Nói xong cô mới sực nhớ ra, khách sạn kín chỗ, cô chẳng còn nơi nào để đi. Cô bèn bồi thêm, "Anh đừng mong, tối nay em ngủ với Lâm Lâm."

"Vậy tức là không hoan nghênh anh."

"Ừm hừm."

"Được thôi." Anh đứng thẳng, thong thả bước lại, "Chỗ anh chỉ tiếp đón một mình em."

Nghe có gì đó sai sai, Hứa Chi Nhan ngả người ra sau né tránh, phụ họa với anh: "Có tính phí không?"

"Một nụ hôn."

Cô thẳng thừng từ chối: "Lỗ vốn quá, thà ngủ với Lâm Lâm còn hơn."

"Hứa Chi Nhan, anh rất nhớ em." Ánh mắt anh rực cháy, nhìn cô không rời, giọng nhẹ nhàng mà tha thiết, "Em còn giận không?"

Cô nuốt khan, nhớ đến chuyện vừa rồi, liền đánh trống lảng: "Ai cho anh trả tiền?"

"Không thể trơ mắt nhìn vợ mình bị bắt nạt chứ." Anh nhìn cô, có vẻ bối rối. "Chẳng lẽ vì thế mà em giận?"

Khốn thật, chỉ vì mấy hôm không nhìn nhau thôi mà.

Cô không chịu thua đứng dậy, lặng lẽ bước ra cửa. Lần này thì Cận Thương Châu cuống lên: "Thật sự không tha thứ cho anh sao?"

"Tha hay không nói sau, đợi ở đây." Cô mở cửa, ném lại một câu, "Em qua phòng bên lấy túi."

Ban đầu cô chỉ định lấy túi rồi rời đi, kết thúc cái gọi là buổi họp lớp. Nhưng hết người này đến người kia tò mò về đời tư của Hứa Chi Nhan, có người còn cười nửa miệng hỏi: "Người trả tiền là chồng cậu à? Sao không rủ anh ấy chơi cùng?"

Cô chỉ muốn hỏi lại anh có phải người để mấy người chơi cùng không?

Tất cả đều biết rõ, chẳng ai là không hiểu dụng ý thật sự của câu nói kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!