Sau khi tạm biệt Cao Chính Hiền, chưa đi được mấy bước, từ phía sau bất chợt vang lên một tiếng gọi: "Nhan Nhan."
Hứa Chi Nhan không quay đầu lại, nhưng chỉ cần nghe giọng đã biết là ai — là Cảnh Gia Dương.
Vừa mới được yên ổn vài hôm, tên dai như đỉa này lại xuất hiện. Cô cố kìm nén sự khó chịu, xoay người nói khẽ: "Anh hình như đâu sống gần đây, có chuyện gì không?"
Điều cô không ngờ tới là thái độ của Cảnh Gia Dương với cô nay đã thay đổi hoàn toàn.
Anh ta đứng đó, tay đút túi quần, vẻ mặt mang theo sự tự mãn như thể đang rất hài lòng với bản thân: "Em cũng thấy rồi đấy, từ khi vòng cổ bluetooth cho thú cưng được tung ra, dù là doanh số hay đánh giá, mọi mặt đều rất tốt."
Anh ta nói lấp lửng, cố nén lại mong muốn khoe khoang, nhưng bản chất thích phô trương vẫn lộ rõ.
Hiểu con người anh ta, cô dứt khoát cắt lời: "Anh định nói gì?"
Anh ta không tiếp tục tự tâng bốc nữa, chỉ nói: "Anh làm được thành tích như vậy, em có thể vì anh mà vui một chút không?"
Cô ngơ ngác, không hiểu nổi.
"Thật ra…" Cảnh Gia Dương ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp, "Anh chỉ muốn em cười với anh một cái, dù là cười giễu, cười mỉa cũng được, chỉ cần đừng là nụ cười buồn ấy nữa."
"Hôm nay anh uống nhầm thuốc rồi à?" Quá chán nản, Hứa Chi Nhan xoay người bỏ đi.
Tai Nhỏ cũng theo cô quay đầu, vô thức liếc xéo Cảnh Gia Dương một cái.
Khoảnh khắc đó vừa hay rơi vào mắt cô, khiến cô không nhịn được mà bật cười.
Ngay sau đó, Cảnh Gia Dương vòng qua, chắn ngang đường cô.
Cô hơi cười, bất đắc dĩ: "Tránh ra chút đi, muộn rồi."
Anh ta dang tay ra, trông có vẻ rất khẩn thiết: "Nhan Nhan, anh chưa từng cầu xin em điều gì. Em không muốn quay lại, anh sẽ không ép nữa. Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn được thấy em cười với anh một lần, được không?"
Quá vô lý. Hứa Chi Nhan nhíu mày, nhìn anh ta với ánh mắt hoài nghi: "Anh không có mục đích gì à? Tôi không tin."
"Được rồi, cứ cho là anh có mục đích." Anh ta gần như buông xuôi, "Em chỉ cần cười một cái, anh hứa sau này sẽ không làm phiền em nữa."
Hứa Chi Nhan nghĩ ngợi. Nếu có thể khiến Cảnh Gia Dương hạ mình như vậy, thì nhất định liên quan đến niềm kiêu hãnh lớn nhất của anh ta, sự nghiệp.
Cô nhếch môi, nửa cười nửa không: "Chỉ cần tôi cười, anh sẽ không quấy rầy tôi nữa, cũng thề là không tranh Tai Nhỏ với tôi?"
"Con chó ấy ai thèm giành với em. Anh nói vậy chỉ để chọc em thôi. Anh chỉ không cam tâm khi thấy em cưới Cận Thương Châu rồi còn hạnh phúc hơn cả lúc yêu anh."
"Cảnh Gia Dương." Cô bất ngờ cắt lời, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc. "Thật ra con người anh, ngoài tự cao tự đại, có chí tiến thủ, thì chẳng có ưu điểm nào khác. Ngày trước tôi muốn khen anh, mà nghĩ mãi cũng không ra nổi một từ."
"Em đang khen anh hay chê anh vậy?"
Câu nói ấy khiến Hứa Chi Nhan bật cười. Không phải cười chua xót, cũng không phải giễu cợt.
Đôi mắt cô lấp lánh những giọt nước long lanh như ánh sao, nụ cười nơi khóe môi dịu dàng như làn gió xuân, đó là nụ cười của sự buông bỏ.
Cô đang nói lời tạm biệt với quá khứ, với Cảnh Gia Dương.
Cô đã hứa với Cận Thương Châu, từ nay về sau, sẽ không vì Cảnh Gia Dương mà rơi thêm một giọt lệ nào.
Vậy thì hôm nay, coi như là lần cuối cùng, để quá khứ khép lại trọn vẹn.
"Tôi cười rồi." Nhưng cũng khóc rồi. "Anh hài lòng chưa?"
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!