Chương 43: Đâu chỉ một chút, anh chỉ yêu em.

Vòng đu quay chầm chậm lướt qua đỉnh cao nhất, ngay khoảnh khắc đó, Cận Thương Châu nghiêng người, đặt xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng.

Hứa Chi Nhan nhắm mắt lại.

Ngay lúc cái hôn sắp sửa chạm đến, bên tai bỗng vang lên tiếng pháo hoa nổ tung trời. Cô hoảng hốt mở mắt, vội vàng vén áo vest của Cận Thương Châu lên, vùi mặt vào lòng anh, nước mắt không rõ vì lý do gì mà bất giác rơi xuống.

Có lẽ là vì nụ hôn chưa thể trọn vẹn ấy, khiến cơ mặt bên phải của Cận Thương Châu co giật một cái, đau nhói.

Đêm ấy, anh đăng một bài viết lên vòng bạn bè, chỉ duy nhất Hứa Chi Nhan không được xem.

Anh muốn tỏ tình, cũng muốn thẳng thắn.

Tỏ tình vì đã yêu cô suốt mười năm, và cũng thú nhận cả mặt tối tăm, lặng lẽ dõi theo ấy.

Anh không dám chắc Hứa Chi Nhan có thể yêu anh hay không.

Nhưng anh cảm thấy đã đến lúc, anh nên đem những tâm sự chôn giấu tận đáy lòng, nói hết với cô.

Hứa Chi Nhan cũng cần phải tỉnh táo. Còn việc có chấp nhận hay không, anh đã chuẩn bị cho điều tệ nhất. Nhưng tuyệt đối, anh không nghĩ đến chuyện ly hôn.

Hai tuần sau đó, Cận Thương Châu thường xuyên đi sớm về muộn.

Người ta một khi rảnh rỗi thì đầu óc lại dễ nghĩ quẩn. Hứa Chi Nhan cũng vậy.

Sau khi thức dậy không có việc gì làm, cô đứng ở cửa phòng ngủ vươn vai. Ánh mắt vô tình quét qua, cuối hành lang là một căn phòng làm việc.

Cô đến đây đã nhiều ngày, mà giờ mới phát hiện căn hộ này có cả phòng làm việc. Nghĩ rằng bên trong chắc sẽ có sách hoặc máy tính, cô bèn bước tới, nắm lấy tay nắm cửa và xoay nhẹ mở ra.

Mùi hương tinh dầu nhàn nhạt thoảng qua khiến cô thư thái. Đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi chạy đến ghế ngồi xuống, mở máy tính lên. Không cần mật khẩu, máy lập tức vào thẳng màn hình chính.

Màn hình máy tính của Cận Thương Châu rất đơn giản, ngoài vài phần mềm làm việc và mạng xã hội, chỉ còn lại một thư mục duy nhất.

Cô không định mở ra, dù sao cũng là chuyện riêng tư của anh. Thay vào đó, cô mở trình duyệt, tìm một chương trình giải trí để xem.

Nhưng xem được một lúc thì lại thấy không có hứng. Cô nghiêng người mở ngăn tủ thứ hai bên phải, bên trong trống không.

Cô khẽ thở dài, dựa người ra sau, kéo gối tựa trước ngực ôm lấy, chẳng mấy chốc vì buồn chán mà ngủ thiếp đi ngay tại chỗ.

Cô không nhận ra mình đã nghiêng sang bên phải, cả người bất ngờ đổ xuống thảm, va mạnh một cú khiến cô bật thét lên một tiếng, lập tức tỉnh táo.

Nằm trên thảm định thần một lúc, cô vịn vào mép bàn định đứng dậy, không ngờ lại vô tình kéo mở ngăn tủ trên cùng.

Khó khăn đứng lên, cô xoa lưng, cúi đầu thì nhìn thấy trong ngăn tủ nằm lặng lẽ một xấp ảnh, mặt ảnh bị lật xuống.

Cô đưa tay vào, rút ra một tấm.

Chỉ một giây sau khi lật ảnh lại, biểu cảm trên khuôn mặt cô cứng đờ. Đồng tử mở to, cô kéo hết cả xấp ảnh ra ngoài, lật từng tấm từng tấm xem kỹ.

Tất cả, toàn bộ, đều là ảnh cô và Cảnh Gia Dương.

Nhưng phần lớn đều là góc nghiêng hoặc từ phía sau. Nếu nói không phải ảnh chụp lén, cô thật sự không tin nổi.

Cô cảm thấy chuyện này thật buồn cười. Không ngờ lại có người âm thầm giúp cô ghi lại toàn bộ quá trình yêu đương trong quá khứ.

Đi dạo, ăn uống, cùng nhau tản bộ… thậm chí, lần duy nhất cô và Cảnh Gia Dương hôn lên má nhau cũng bị chụp lại.

Cô vô lực ngồi phịch xuống ghế, bật cười, mà không biết rốt cuộc bản thân đang cười vì cái gì.

Cô có thể chất vấn Cận Thương Châu những bức ảnh này từ đâu ra không? Chất vấn vì sao anh lại theo dõi cô?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!