Chương 41: Những nụ hôn nồng nàn bắt đầu từ mắt cá chân.

Gặp ma rồi. Chắc chắn là đang nằm mơ.

Cận Thương Châu véo một cái lên chân mình, vậy mà chẳng thấy đau chút nào. Quả nhiên là mơ.

Anh ôm Hứa Chi Nhan vào lòng, dỗ dành cô bằng giọng điệu chẳng mấy kiên nhẫn nhưng lại dịu dàng: "Ngoan, em say rồi. Có những lời chỉ khi tỉnh táo mới tính là thật. Bây giờ không tính, đợi em tỉnh rồi hãy nói lại lần nữa."

Hứa Chi Nhan gác cằm lên ngực anh, ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng nhìn vào yết hầu anh: "Anh… anh sau lưng em làm chuyện lén lút, còn giấu em chuyện gì đó… Có phải, anh chỉ xem em như người thay thế cho cô gái mà anh thầm thích không?"

Cái gì với cái gì vậy. Anh lập tức phủ nhận: "Nói bậy."

"Em không nói bậy. Em hỏi rất nhiều người rồi, họ đều nói anh từng thầm thích người khác nhưng không dám tỏ tình. Có phải thật không?"

Chẳng biết ai rảnh rỗi đi tung tin nhảm về anh như vậy, đồn đại cũng chẳng cần dựa vào chứng cứ. Anh nghiêm túc giải thích cho mình: "Anh có từng thích một cô gái, từ thời cấp ba đã để ý đến cô ấy."

"Vì muốn mỗi ngày cô ấy đều mua được một chai sữa chua nho trắng, anh trốn học leo tường đến tiệm tạp hóa, mua sạch chỗ sữa, rồi nhờ ông chủ giữ lại một chai. Anh nói với ông, chỉ bán cho cô gái từng tới đây xin giữ con mèo hoang hôm ấy. Chỗ sữa còn lại thì tặng khắp nơi, sau đó lại leo tường quay về trường."

"Vậy mà đúng lúc đó, buổi tối hôm ấy, lại bị Ôn Ngộ Trạch bắt gặp. Dưới sự uy h**p của cậu ta, anh mới có cái hình xăm này."

"Sau khi tốt nghiệp, anh xin liên lạc của ông chủ, trả hết một năm tiền sữa chua luôn."

"Có lẽ ông ấy thấy anh đáng thương, mỗi lần đều gửi cho anh một tấm ảnh… ảnh em đang cho mèo ăn."

"Cho nên, trong điện thoại anh, là nơi giấu hết những tâm sự của anh."

Anh nói gì, Hứa Chi Nhan cũng chẳng nghe rõ. Cô dang tay ra, đòi được ôm. Người qua kẻ lại đông đúc, anh hơi ngại, nhưng vẫn vòng tay ôm chặt lấy cô.

Mùi trầm hương quyện cùng rượu nho lan tỏa khắp không khí.

Anh cảm thấy mình cần phải tĩnh tâm lại, liền quỳ một gối xuống đất, vỗ nhẹ lên vai: "Lên đi, anh cõng em về nhà."

Cô nhảy phóc lên lưng anh, hai tay vòng qua cổ anh như muốn khóa chặt, gò má dán sát vào gáy anh, ý thức mơ hồ.

Thơm quá. Cô thấy mình cũng sắp say mất rồi. g*** h** ch*n bỗng có luồng điện chạy qua, ngứa ngáy khó chịu, theo phản xạ siết chặt lấy eo anh.

Anh khựng lại một nhịp, rồi bật cười khe khẽ: "Khỏe thật đấy, vợ à, đừng quấn anh chặt quá, anh không đi nổi nữa rồi."

"…Yếu." Cô cũng chẳng rõ mình đang nói gì.

Sắc mặt Cận Thương Châu chợt trầm xuống, nghiêng đầu hỏi cô: "Nói ai?"

Cô lắp bắp: "Anh."

"Anh sao?"

"Anh yếu."

Anh tức đến bật cười, vừa đi vừa nói: "Giỏi lắm."

Cô còn phụ họa thêm: "Em siêu lắm đúng không."

"Phải phải phải." Anh cưng chiều cười khẽ. "Về nhà rồi để anh xem thử xem, vợ anh siêu đến mức nào."

Cô thì siêu gì cho cam, chỉ được cái miệng là giỏi.

Đã mấy lần mới chỉ bắt đầu, anh còn chưa làm gì, chỉ là trong lúc hôn môi chạm nhẹ vào lớp vải mềm mại của cô, vậy mà cô đã phản ứng mãnh liệt như nước trào vỡ đê. Càng không nói đến chuyện khi anh cúi người hầu hạ, cô chưa được bao lâu đã nũng nịu rơi nước mắt. Cô quá nhạy cảm, nhưng cũng chỉ với mình anh.

Hai người đang men theo con đường cũ để về.

Cô nằm trên lưng anh, thỉnh thoảng lại rên khe khẽ vài tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!