Khi vừa ngồi vào xe không bao lâu, Hứa Chi Nhan lén liếc nhìn anh bằng khóe mắt.
Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi đột nhiên lên tiếng hỏi: "Anh dường như không có chút phản ứng nào à?"
Ánh mắt Cận Thương Châu vẫn nghiêng về phía cô, dáng ngồi tùy ý mà thản nhiên: "Phản ứng với ai?"
"Em không có ý đó." Cô lúng túng giải thích: "Ý em là… chuyện hôm nay, trước đây anh từng gặp chưa?"
"Muốn nghe thật lòng chứ?" Anh hỏi lại.
Hứa Chi Nhan chỉ khẽ gật đầu.
Anh đáp: "Không phải lần đầu, nhưng người đầu tiên mở cửa cho họ vào là em."
Ý tứ trong lời nói rõ ràng. Những tình huống viện cớ tìm đến anh vốn không hiếm, chỉ là trước giờ anh luôn giữ thái độ phớt lờ nên mới không chuốc rắc rối vào mình.
Gặp trên đường thì còn có thể nể tình bạn học cũ mà lịch sự đôi chút, nhưng nếu đã nhận ra đối phương có ý đồ, anh cũng chẳng cần giữ thể diện cho họ.
Không ngờ, anh lại là người giữ vững đạo đức đàn ông đến vậy.
Hứa Chi Nhan thầm lẩm bẩm trong lòng, khó trách mấy chị em như Jane lại thích bàn tán về anh trong nhóm chat.
Nếu không phải lần ấy ở biệt thự Duy Nê tổ chức giải bóng chuyền, cô vô tình bắt gặp Jane dùng điện thoại lén chụp cô và Cận Thương Châu…
Mà lúc đó, ngoài cô, Cận Thương Châu và Ôn Ngộ Trạch ra, toàn bộ mọi người trong đội ngũ dường như đồng loạt nhận được tin nhắn, ôm điện thoại cười khúc khích như bị bỏ bùa, có lẽ cô cũng chẳng nhận ra có điều gì lạ.
Sau đó khi Cận Thương Châu không có mặt, cô lén hỏi trợ lý Trần.
Trần Phóng sờ cổ, vẻ mặt xấu hổ: "Chủ nhóm là tôi."
Nghĩ lại cũng phải. Ngoài trợ lý Trần thì còn ai có khả năng quy tụ nhân viên các phòng ban trong tập đoàn Cận thị vào một nhóm như vậy chứ. Thư ký Chu chắc cũng là đồng phạm. Nhưng cô không vạch trần, chỉ nhẹ giọng buông một câu: "Giỏi đấy."
Nghĩ tới đây, Hứa Chi Nhan bật cười khẽ.
Nhưng tiếng cười có phần kỳ lạ khiến Cận Thương Châu đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, xoay mặt cô về phía mình.
Ánh mắt họ chạm nhau, nụ cười lập tức tan biến.
Cô chớp mắt liên tục, hàng mi cong vút khẽ run lên, hai má phồng lên trông vô cùng đáng yêu.
Anh khẽ chửi thầm một tiếng, buông tay ra, quay đầu sang hướng khác.
Đôi tai anh, không hiểu sao lại đỏ bừng lên.
Hứa Chi Nhan khẽ mím môi cười, nghiêng người lại gần anh, giơ tay lên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón trỏ chạm vào tai anh, sắc đỏ càng hiện rõ.
Đầu ngón tay cô chầm chậm dịch chuyển, chạm đến má phải anh.
Lướt nhẹ xuống, mang theo hơi ấm như thiêu đốt, trượt qua cằm anh. Cô cảm nhận được rõ ràng từng cơ trên cơ thể anh đang căng cứng.
Không dừng lại, cô tiếp tục trêu chọc, đầu ngón tay khẽ cọ lên yết hầu anh, anh nuốt nước bọt theo phản xạ.
Cô cụp mi, nghiêng đầu, hai tay chống lên đùi anh, hơi nhón người lên, áp môi hôn lên yết hầu của anh.
Nụ hôn mềm mại nóng bỏng để lại một dấu hôn đỏ ửng như lời tuyên bố chủ quyền.
Toàn thân anh cứng đờ, tim đập mạnh như muốn nghẹn thở.
Anh hít một hơi sâu, tự nhủ trong lòng, không có gì, chỉ là chiêu trò dụ dỗ quen thuộc của cô mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!