Chương 38: She is my unique treasure.

Tối hôm sau, đúng mười giờ, Cận Thương Châu đăng nhập trò chơi như thường lệ. Hứa Chi Nhan vừa tắm xong, nằm sấp trên giường, lôi anh vào đánh xếp hạng.

Cùng đội còn có Tống Duy, Tần Tư Bảo và Ôn Ngộ Trạch. Vừa đủ năm người, một đội trọn vẹn.

Đánh xong hai ván, mọi người đều thấy chán.

Tống Duy đề nghị: Chúng ta chia đội ra đi, gọi thêm một nhóm nữa, năm đấu năm, chơi kiểu thi đấu nhé?

Cô ấy vốn chẳng có ý tốt, lần trước đã kéo Hứa Chi Nhan vào hố, lần này lại muốn đổi mục tiêu mới để đùa.

Không may gặp đúng Ôn Ngộ Trạch cái người chuyên phụ họa, chuyện gì cũng có thể hùa theo: Tôi đồng ý! Nam một đội, nữ một đội, thế nào?

Tần Tư Bảo đáp: Chơi luôn, mấy người gọi thêm được người không?

Ôn Ngộ Trạch: Bọn tôi gọi được hay không, Bảo gia chẳng phải rõ nhất à?

Hứa Chi Nhan ngạc nhiên: Ơ? Hai người quen nhau à?

Tần Tư Bảo cuống lên: Ai quen hắn chứ, tám đời xui xẻo mới phải dây dưa với loại đó.

Ôn Ngộ Trạch giả vờ ngơ ngác: Không phải sao?

Tần Tư Bảo tức muốn nổ: Câm miệng đi, @wang nói gì đi.

Kỳ lạ là, từ nãy đến giờ Cận Thương Châu không lên tiếng, cũng không bật mic, y như một con bot vậy.

Hứa Chi Nhan cũng gọi: @wang, anh còn ở đó không?

Tống Duy: @wang

Tần Tư Bảo: @wang

Ôn Ngộ Trạch: @wang

Lúc đó, Cận Thương Châu đang họp, chia trí chơi game đã khiến một số cổ đông không hài lòng. Lại thêm tin đồn lan truyền chẳng rõ từ đâu, nói rằng vài hôm nữa vợ anh sẽ đến. Các cổ đông tức đến cực điểm.

Một người ném tài liệu xuống bàn đánh rầm, mặt đỏ bừng giận dữ: "Không thấy dạo này cậu càng ngày càng lơ là công việc sao? Cậu đến để làm việc hay ôm điện thoại dỗ phụ nữ vậy hả?"

Anh ngả người lười biếng dựa vào ghế, liếc nhìn điện thoại trên bàn, ngước mắt lên: "Cháu cũng không biết, chú dạy cháu đi."

"…" Sự khiêm tốn bất ngờ này khiến đối phương sững lại, bối rối hỏi lại: "Dạy cậu cái gì?"

"Chú dạy cháu cách dỗ phụ nữ vui lòng."

Vừa dứt lời, cả phòng họp xôn xao, đám lão cổ hủ thì thào bàn tán không ngớt.

Anh chẳng hề bực mình, còn cố ý nói lớn: "Nói to chút đi, tôi muốn nghe."

Người nọ tức giận đập bàn: "Vớ vẩn!"

Anh uể oải đáp: "Chú cũng có vợ mà, cảm thông chút cho cháu đi."

"…" Không ai dám tiếp lời, chỉ dùng ánh mắt mắng anh là "nô lệ tình yêu".

Dù vậy, người kia vẫn nhắc anh: "Mấy ngày nữa là tiệc sinh nhật của ông Bạch, đừng quên đến dự."

Anh lơ đãng đáp: "Bây giờ nói thì chắc chắn tôi sẽ quên mất. Làm phiền chú nhắc lại tôi sau nhé."

"Cận Thương Châu, đừng có coi nhẹ việc này. Giờ kinh tế đang bất ổn, leo cao một chút cũng chẳng thiệt gì cho cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!