Khi Cận Thương Châu cúi người xuống, ngay giây cuối cùng trước khi nụ hôn nóng rực rơi xuống, Hứa Chi Nhan bất chợt nảy ra ý nghĩ, cô khom người trượt khỏi vòng tay anh, lách ra ngoài rồi chạy đến trước gương, chớp mắt mấy cái, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Em đói."
Nói đói vào lúc này mang hai tầng ý nghĩa. Một là đói thật, hai là đói theo một cách khác. Nhưng phản ứng đầu tiên của Cận Thương Châu vẫn là hiểu theo nghĩa đầu tiên.
Anh bật cười bất đắc dĩ: "Trước khi đến đây anh có đặt nhà hàng rồi, vốn định đưa em đi ăn trước."
"Vậy chúng ta đi ăn thôi." Hứa Chi Nhan lập tức đón lời, vừa nói vừa không giấu nổi sốt ruột mà xoa bụng, "Cả ngày nay em chưa ăn gì, anh Cận chắc cũng không muốn đêm tân hôn lại mất sức đâu nhỉ." Cô mỉm cười cong mắt.
Cận Thương Châu thật sự chẳng làm gì được cô, đành thở dài chấp nhận: "Được, tổng giám đốc Hứa thật nể mặt tôi, chịu vì công việc mà thỏa mãn lợi ích cá nhân."
Nhà hàng cách khách sạn không xa, là một nhà hàng theo chủ đề phải đặt trước nửa tháng. Điều đặc biệt là từ sân thượng ở đây, có thể nhìn bao quát gần như toàn bộ con phố Tân Thần.
Từ hành lang bên ngoài đẩy cửa bước vào, Hứa Chi Nhan lập tức nhìn thấy chiếc đu quay lấp lánh đèn neon ngoài xa.
Cô đứng tựa lan can, ngước mắt nhìn. Khi đu quay lướt qua điểm cao nhất, một cặp tình nhân đang hôn nhau. Trái tim cô khẽ rung động, âm ấm.
Cận Thương Châu đứng phía sau nhìn cô một lúc lâu, rồi bước đến khoác vai cô, giọng mang ý trêu chọc: "Ghen tị sao?"
Cô liếc nhìn anh, "Nghe nói ngồi đu quay với người mình yêu một lần thì sẽ không bao giờ phải chia xa." Hồi cấp hai cô từng muốn đi chơi với Tống Duy nhưng Tống Duy nhất quyết bảo để sau này cô đi với bạn trai, còn nói điều mình mong thì nhất định sẽ thành sự thật. Chỉ là thực hư thì chưa ai kiểm chứng.
Cận Thương Châu trước đây không tin những câu chuyện cổ tích ảm đạm như vậy, có lẽ vì anh học tự nhiên, sống lý trí.
Nhưng từ một thời điểm nào đó trong học kỳ hai lớp mười một, anh bắt đầu tin vào thứ gọi là tiếng sét ái tình vốn chẳng liên quan gì đến mình. Cũng từ đó, anh bắt đầu cố chấp với việc tính toán xác suất giữa mình và mối duyên mờ mịt ấy.
Đôi khi Hứa Chi Nhan thấy rất tò mò về anh.
Cô quay lưng lại, dựa vào lan can, co một chân khẽ chạm vào ống quần tây của Cận Thương Châu, ánh mắt lướt qua anh như có như không: "Cái đó… có người nói, anh từng…"
Cô nói nhỏ đến mức câu cuối gần như không nghe rõ.
"Nói cái gì?" Người đàn ông cúi người, ghé sát lại.
Khoảng cách quá gần khiến Hứa Chi Nhan vội đưa tay đẩy mặt anh ra, rồi lặng lẽ nghiêng người sang bên, lén lút dịch bước sang phải vài bước, ánh mắt đảo quanh, né tránh.
Có lẽ vì cảm thấy chột dạ, hai chân cô khẽ đung đưa: "Hôm trước em đọc một cuốn tiểu thuyết, nam chính thầm yêu nữ chính nhiều năm nhưng lại chẳng mở miệng lấy một lần, đọc mà em phát cáu, đến tận kết thúc cũng không chịu tỏ tình. Thật khiến người ta bực bội. Chưa từng thấy ai cứng đầu đến thế. Cuối cùng nữ chính lấy người khác, còn anh ta thì đứng một bên khóc, đàn ông mà cũng sướt mướt như thế."
Ánh mắt cô liếc qua mặt Cận Thương Châu. Anh cụp hàng mi, cằm siết lại, vẻ mặt có chút lúng túng không thể diễn tả thành lời.
Cô lập tức cười gượng, định đánh trống lảng: "Em chỉ xem cho vui thôi. Thật ra nam chính đó cũng tội nghiệp. Không biết anh ta có quên được nữ chính không nữa."
Cô quay mặt đi, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên miệng mình, thầm hối hận, lẩm bẩm trong im lặng: "Chắc đói quá nên đầu óc mụ mị, sao lại bịa ra cái chuyện linh tinh thế này. Có chuyện thì hỏi thẳng là được rồi, anh ấy là chồng mình mà."
Vừa quay đầu lại, chỉ trong tích tắc, nụ cười của cô cứng đờ.
Cận Thương Châu… khóc rồi sao? Anh cúi đầu, một giọt nước mắt sáng rõ lăn từ khóe mắt xuống, chẳng rõ đã nhịn bao lâu, ngay cả vành tai cũng nhuộm sắc hồng nhàn nhạt.
Lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông khóc mà khiến người ta cảm thấy thương xót như vậy, Hứa Chi Nhan đứng ngây người tại chỗ, không biết phải làm gì. Dỗ thì ngại, không dỗ thì không nỡ, sốt ruột đến mức đưa tay lên gãi đầu.
May mà nơi này đã được bao trọn, sân thượng không có ai. Nếu không, nhất định đã có người chụp lại khoảnh khắc hiếm thấy này.
Cô chau mày, nói cũng không dám lớn tiếng: "Thôi đừng khóc mà, em chỉ nói chơi thôi, chỉ là muốn chia sẻ một chút, sao anh lại khóc?"
Anh không đáp, nhưng dường như càng khóc nhiều hơn.
Nước mắt nối nhau rơi xuống, bi thương còn hơn cả nam chính trong tiểu thuyết cô kể.
"Trời ơi…" Hứa Chi Nhan chạy lại bàn, rút liên tục cả chục tờ khăn giấy, rồi hối hả quay lại, áp giấy trắng lên mặt anh mà lau vội, luống cuống nói: "Anh đừng khóc mà, em không nói nữa là được chứ gì. Thật ra em còn định kể anh nghe một câu chuyện khác nữa, nam chính trong đó còn thảm hơn cơ."
Cô thật sự không nhịn được mà thốt ra: "Nam chính đó đến lúc chết cũng không tỏ tình, cuối cùng tự nghẹn mà chết, anh nói xem như vậy thì để làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!