Chương 32: Video play.

"Tôi không muốn nói gì cả." Người phụ nữ mở túi, rút ra từ ngăn phụ một tấm thẻ hình chữ nhật trông giống ảnh, kẹp giữa đầu ngón tay xoay nhẹ, "Tôi không cần phải nói gì nhiều, cô chỉ cần nhìn là sẽ hiểu."

Cô ta úp mặt bức ảnh xuống bàn.

Ánh mắt của Hứa Chi Nhan cụp xuống, cô nhìn lướt qua tấm ảnh nhưng không có động tác gì thêm.

Cô đang do dự. Nếu mở lên là cảnh Cận Thương Châu thân mật ôm hôn người phụ nữ khác, cô nên làm gì?

Ngay khi Hứa Chi Nhan còn lưỡng lự không biết có nên nhìn hay không, Ôn Ngộ Trạch đã nhanh hơn một bước cầm lấy tấm ảnh. Trong mắt anh ta ánh lên một tia ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại: "Vết photoshop rõ lòi thế này."

Điều đó khiến Hứa Chi Nhan không khỏi tò mò. Ánh mắt cô dao động, đưa tay lấy lại bức ảnh từ tay Ôn Ngộ Trạch.

Trong ảnh, Cận Thương Châu đang quỳ một gối xuống đất, ngón tay đưa ra một tờ giấy lau.

Đối diện anh là một cô gái, vai phủ áo vest của anh. Một tay cô ta kéo cà vạt anh, không nhận tờ giấy mà dùng luôn cà vạt để lau vết máu bên khóe miệng, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Cận Thương Châu.

Xung quanh là một đám người ngoại quốc vây lại.

Có cả cảnh sát, xe cảnh sát cũng có mặt.

Hứa Chi Nhan cố gắng giữ bình tĩnh, "Thế thì sao? Chứng minh được gì? Rằng Cận Thương Châu thích giúp người?"

"Nếu anh ta không có ý gì, thì việc gì phải lao vào giải quyết rắc rối cho người ta?"

"Cô không thấy kỳ lạ à, trông người phụ nữ đó yếu đuối như thế, liệu Cận Thương Châu có mềm lòng giữ cô ta bên mình không? Một nam một nữ ở chung trong một phòng, cô nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Tôi nói cho cô biết, đừng chia rẽ tình cảm người khác."

"Ôn Ngộ Trạch." Hứa Chi Nhan bình tĩnh gọi tên anh ta, trả tấm ảnh lại cho người phụ nữ, nuốt khan rồi nói nhẹ như không, "Tôi đói rồi, tôi muốn ăn."

Cô kéo ghế ra, trông vẻ ngoài bình thản như mặt nước.

Nhưng từ hành động kéo ghế lười nhác, ngồi xuống bất mãn, rồi cầm nĩa cuộn mì Ý nhét vào miệng chẳng cần giữ hình tượng mà chỉ nhai không nuốt cũng đủ thấy, cô để tâm đến mức nào.

Biết mình đạt được mục đích, Cảnh Gia Dương đút một tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn cô cười nhạt, "Nhan Nhan, anh vĩnh viễn sẽ không chặn em."

Dứt lời, anh ta rút tấm ảnh từ tay người phụ nữ, búng một cái, tấm ảnh rơi chính xác vào đĩa mì Ý trước mặt Hứa Chi Nhan.

Cô dùng nĩa chọc mạnh vào tấm ảnh, xuyên thẳng qua đầu Cận Thương Châu trên bức hình, nước mắt lập tức tuôn trào.

Đàn ông mãi mãi vẫn thế, miệng nói yêu cô nhất, nhưng điều đó không ngăn được họ phô trương tình cảm với phụ nữ khác.

Mấy lời yêu thương, thực chất chỉ toàn là lừa dối.

Đôi mắt cô rưng rưng nước mắt, giơ mu bàn tay lau mặt. Khi nhân viên phục vụ mang món tráng miệng ra, cô chẳng thèm nhìn đó là gì mà cầm lấy, nắm chặt thìa, múc từng miếng lớn ăn liên tục.

Hương rượu nồng nặc lan khắp khoang miệng, cô chẳng buồn quan tâm đến chuyện dị ứng, bột cacao dính đầy khóe môi.

Không thèm lau, cô ăn sạch đến miếng cuối cùng, nghẹn ngào nói: "Tôi muốn thêm một phần nữa."

Ôn Ngộ Trạch lặng người nhìn cảnh đó, muốn an ủi mà chẳng biết mở lời ra sao, lo lắng nói: "Còn… còn muốn nữa à? Món đó có rượu đấy, ăn nhiều cũng sẽ say mất."

"Nếu tôi chết rồi cũng chẳng ai quan tâm đâu." Hứa Chi Nhan lơ đãng gọi phục vụ, ánh mắt mơ hồ, "Làm ơn mang ra cho tôi một chai rượu vang đỏ, loại mạnh nhất."

Ôn Ngộ Trạch hoảng hốt xua tay: "Không cần đâu, tâm trạng cô ấy không tốt."

"Ai nói tôi tâm trạng không tốt? Tôi tại sao lại tâm trạng không tốt? Vì Cận Thương Châu ở nước ngoài có người phụ nữ khác sao? Tại sao tôi lại tức giận, tại sao tôi lại không vui? Tôi đâu có thích anh ta, sao tim tôi lại đau thế này?" Cô ôm lấy ngực, nhớ đến khoảnh khắc hôm đó, khi Cận Thương Châu từ ngăn kéo lấy ra giấy đăng ký kết hôn, ánh mắt anh dịu dàng rạng rỡ. Chẳng lẽ tất cả chỉ là diễn?

Rõ ràng hôm qua thôi, lúc đang đắm say, anh còn nói "Anh yêu em".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!