Cận Thương Châu đúng là người chẳng bao giờ đi theo lối mòn. Chuyện đăng ký kết hôn cũng vậy, nếu ngày mười hai không làm được thì chờ sang ngày mười ba cũng chẳng sao, lại cứ nhất định phải là nửa đêm mười hai, hơn nữa còn mặc… đồ ngủ đôi.
Chẳng khác nào trò cười.
Phòng đỏ khi ấy có tổng cộng sáu người: hai vợ chồng cô, chị họ anh, nhiếp ảnh gia và hai nhân viên công tác.
Tiếng cười khe khẽ vang lên bên tai Hứa Chi Nhan, khiến cô bối rối.
Cô lúng túng nói: "Hôm khác nhất định em sẽ mặc lễ phục chụp lại lần nữa. Mất mặt quá rồi."
"Gì cơ?" Ai lại nghĩ đến chuyện vào Cục dân chính hai lần chứ? Với ai? Cận Thương Châu tưởng mình nghe nhầm, nghiêng đầu lại gần, "Em nói gì?"
Hứa Chi Nhan quay đầu sang, vô tình môi cô quệt trúng một góc cằm sắc nét. Theo phản xạ, cô đưa tay vỗ nhẹ lên má anh, động tác rất khẽ, gần như không phát ra tiếng, nhưng người đàn ông ấy lại phối hợp nghiêng đầu sang hướng khác rồi bật cười.
Mặt cô đỏ bừng, nói năng lộn xộn: "Anh… anh giữ khoảng cách một chút đi, đừng… đừng có lại gần em thế này trước mặt người khác, còn…"
Cô càng lúng túng, Cận Thương Châu lại càng tiến gần hơn. Thật là không biết xấu hổ nữa à?
Nhiếp ảnh gia nhanh nhẹn chen vào: "Hai người nhìn về phía tôi nhé, chụp gần gũi một chút sẽ rất đẹp đấy."
Nhân viên bên cạnh lén dùng điện thoại ghi lại.
Cận Nguyệt Bạch cũng rút máy, cầm ngang, chỉ tay lên bục: "Mắt đừng trông ngốc nghếch thế, yêu nhau bao lâu rồi mà còn ngại ngùng à? Tiểu Chu, chủ động ôm lấy Chi Nhan đi."
Vành tai Cận Thương Châu lập tức ửng đỏ, đứng đơ ra.
Ngay sau đó, một cánh tay vòng qua cổ anh, ôm chặt lấy, Hứa Chi Nhan kiễng chân, má chạm sát vào tai anh, tay phải giơ lên làm dấu V, còn tay trái thì chỉ ngón trỏ vào má anh.
Chẳng thèm quan tâm nữa, cô cố tình xáp lại chỉ để chọc quê anh.
"Được rồi, chụp xong rồi."
Nghe nhiếp ảnh gia thông báo, Hứa Chi Nhan liền xoay người tránh xa, rút về khoảng cách an toàn. Nhưng chưa kịp thở phào, cô đã cảm giác một cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo mình. Giọng nói khàn khàn, đầy kiềm chế của người đàn ông vang lên bên tai.
"Chọc ghẹo anh à? Vừa rồi không phải còn ngại lắm sao?"
"Là anh không biết xấu hổ trước." Cô bật cười, "Em chỉ muốn để anh nếm thử cảm giác của em thôi. Rõ ràng là anh chịu không nổi rồi đấy, anh Cận."
"Được."
Anh không nói gì thêm, chỉ nhả một chữ ấy.
Hứa Chi Nhan hơi khựng lại: "Giận rồi à?"
"Không." Anh đáp.
—
Trên đường về sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Hứa Chi Nhan nghiêng mắt nhìn anh qua khóe mắt.
Cận Thương Châu không nói lời nào, trở lại vẻ nghiêm nghị thường thấy. Anh đã thay lại vest, mở khuy áo sơ mi, lộ ra phần xương quai xanh.
Cô lờ mờ thấy được, trên làn da ấy, một vùng mẩn đỏ được bôi thuốc trắng.
Thấy có cớ để mở lời, cô ho nhẹ: "Vết dị ứng… ổn chưa?"
"Còn hơi ngứa." Anh liếc gương chiếu hậu, chuyển chủ đề, "Nó tên là Tai Nhỏ?"
Vừa nghe gọi, Tai Nhỏ lập tức nhỏm dậy, nhảy lên ghế sau, đi qua đi lại trên lớp da thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!