Chưa từng thấy ai tự luyến đến mức này.
"Nhan Nhan." Cảnh Gia Dương với ý đồ không rõ ràng hỏi Hứa Chi Nhan, "Có thể nhảy với anh một điệu không?"
Cô không cười nổi: "Anh có thể đừng làm tôi buồn nôn được không?"
Còn nữa, "Anh có thể cút khỏi Ngô Lâm được không?"
"Tôi với chồng tôi rất hạnh phúc." Cô siết chặt cánh tay Ôn Ngộ Trạch, không nhận ra đầu ngón tay đã bấu vào tay áo cậu ấy, "Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu, chúng ta đã không còn liên quan gì nhau nữa."
"Cô thật sự hạnh phúc sao?"
"Nếu không thì sao?"
"Hứa Chi Nhan, mắt em đỏ rồi."
Ngón tay cô siết chặt hơn, quay mặt đi, giọng run run: "Đừng làm tôi khó xử, xin anh."
"Được thôi." Cảnh Gia Dương liền mượn cớ ép buộc, "Trừ khi, em nhảy với anh một điệu."
Trước mặt bao nhiêu người, anh ta đưa tay trái ra, giơ ngay trước mặt Hứa Chi Nhan, dùng cách đó để tạo áp lực, ép cô phải lựa chọn.
Chọn anh ta, hay là chọn thể diện.
Hứa Chi Nhan mím chặt môi, trong đồng tử ánh lên nước mắt.
Cô rũ mi mắt nhìn lòng bàn tay Cảnh Gia Dương, bàn tay đã từng nắm qua không biết bao nhiêu lần, giờ phút này lại khiến cô cảm thấy dơ bẩn tột cùng.
Cô không muốn chạm vào, nhưng lại phải, chậm rãi đưa tay phải ra.
Cô cần giữ thể diện, không muốn ngày mai lên trang đầu báo giải trí.
Chọn anh ta, cùng lắm cũng chỉ là một điệu nhảy xã giao.
Nhưng nếu không chọn, anh ta nhất định sẽ buông ra thêm nhiều lời khó nghe hơn nữa, khiến cô mất mặt hoàn toàn.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay cô sắp chạm vào lòng bàn tay ấy, một bàn tay xương khớp rõ ràng kéo lấy tay cô, kéo cô ra sau lưng. Người đàn ông vung chân đá một cú vào bụng dưới Cảnh Gia Dương, gằn giọng: "Anh cũng xứng chạm vào em gái tôi?"
Cảnh Gia Dương quỳ một gối xuống đất, xoa bụng, ngẩng đầu lên, đuôi mắt ửng đỏ: "Mẹ kiếp, mày là ai?"
Người đàn ông từ tốn tháo cà vạt, giọng lạnh nhạt: "Tổ tiên nhà mày." Là Thịnh Minh Kiều.
Cảnh Gia Dương không nhận ra Thịnh Minh Kiều, nhưng nghe hắn nhắc đến chữ "em gái", đoán là anh của Hứa Chi Nhan, cũng không định chấp nhặt, liền đứng dậy: "Đã là anh Nhan Nhan, cú đá này xem như quà gặp mặt đi."
Lần đầu thấy có người bị đánh còn nói như lẽ đương nhiên.
Thịnh Minh Kiều hít sâu một hơi, không khách sáo: "Vì cái thứ này nên không chịu về Bắc Kinh? Loại người gì vậy?"
"Anh, đừng kích động, sẽ bị phóng viên chụp đấy." Hứa Chi Nhan căng thẳng kéo lấy anh.
Anh không để tâm, hỏi ngược lại: "Chồng em đâu?"
"Cũng chẳng ra gì." Thịnh Minh Kiều chửi một tiếng, "Đứng nhìn em bị bắt nạt mà chẳng làm gì, đều không ra gì."
"Anh." Mắt Hứa Chi Nhan đỏ bừng, van nài anh, "Đừng nói nữa, để em giữ lại chút thể diện."
"Khóc cái gì, anh giúp em đòi lại."
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn như thế, chỉ cần quyết thì chẳng ai lay chuyển được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!